*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Được thôi.” Đường Tuấn gật đầu, vẻ mặt không đem theo cảm xúc, cũng không vì lời nói của Tôn Khanh mà thay đổi sắc mặt.
Loading...
Trong mắt Tôn Khanh loé lên một tia kinh ngạc, không ngờ Tâm Cảnh Đường Tuấn lại phi phàm đến như vậy. Anh ta vốn muốn dùng lời nói để khích bác, khiến cho Đường Tuấn tức giận, lúc châm cứu sẽ không phát huy được hết khả năng. Đây chính là tâm lý chiến. Nhưng bây giờ xem ra anh ta đã quá coi thường Đường Tuấn rồi.
Advertisement
“Hừ! tu vi Tâm Cảnh có tốt như thế nào, thì cuối cùng lúc so tài đều phải dựa vào trình độ cao thấp của y thuật thôi.” Tôn Khanh thầm nói.
“Nếu đã như vậy, thì để chúng tôi làm chứng đi.” Đúng lúc này Thẩm Dũng bước ra đề nghị.
Bọn họ vốn là khách quý của đại hội Y học cổ truyền, trở thành người làm chứng cho cuộc so tài cũng rất thích hợp.
Tôn Khanh cười khẩy, chế giễu: “Ha ha. Nghĩ lại cũng khá hay đấy. Đừng tưởng rằng tôi không biết các ông coi trọng tên này, đến lúc đó sẽ thiên vị anh ta, chẳng phải tôi sẽ bị xử thua oan sao.”
Thẩm Dũng nghe thấy vậy, lộ ra vẻ tức giận, trầm giọng nói: “Nếu ngay cả chút đức hạnh này cũng thiếu, vậy những lão già như chúng tôi sống từng ấy năm cũng vô ích rồi.”
Tôn Khanh lắc đầu, nói: “Tôi không quan tâm ông có sống vô ích hay không. Các ông cử ra một người làm chứng, ngoài ra một người làm chứng khác sẽ do cô Cơ đảm nhiệm.”
Mặc dù Thẩm Dũng bất bình, nhưng cũng đồng ý.
Hiển nhiên trước đó cô Cơ và Tôn Khanh đã thương lượng, nên mới không bất đồng ý kiến.
“Anh và tôi sẽ lần lượt châm cứu cho hai người bọn họ một lần, sau đó bọn họ sẽ đánh giá y thuật của ai cao hơn.” Tôn Khanh thách thức: “Đến lúc đó anh đừng chối bỏ kết quả đấy.”
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Anh bắt đầu trước đi.”
Đám đông người để trống ra một khoảng, Thẩm Dũng và cô Cơ ngồi trên ghế.
Tôn Khanh thu lại vẻ kiêu căng, lấy lại bình tĩnh. Trên tay anh ta đang cầm một cây kim châm, cây kim này dài khoảng mười phân, khẽ rung rung trong tay Tôn Khanh. Độ cong rung rất nhỏ, người bình thường vốn sẽ không thể nhìn thấy được.
“Ông già, lần này ông thật may mắn, có cơ hội nhìn thấy tuyệt học của Dược Y Cốc chúng tôi.” Tôn Khanh hạ giọng nói một câu, cây kim vừa mảnh vừa dài đột nhiên đâm vào huyệt Bách Hội. Một luồng khí không thể nhìn thấy thông qua cây kim trong tay của Tôn Khanh luồn vào huyệt vị của Thẩm Dũng. Lúc này, vẻ mặt của Tôn Khanh cũng cực kỳ tập trung.
Trong mắt Đường Tuấn lộ ra chút kinh ngạc, tu vi của Tôn Khanh chỉ có nội công hậu kỳ, không phải là tông sư của cảnh giới Chân Khí. Nhưng lúc này lại có thể dùng thủ pháp dẫn khí qua châm, hiển nhiên là anh ta đã dùng phương pháp bí mật nào đó.
“Không hổ là Dược Y Cốc, lại có thể có loại phương pháp bí mật này. Nếu như phương pháp này có thể sử dụng rộng rãi trong giới Y học cổ truyền, vậy trình độ của toàn bộ nền Y học cổ truyền có thể nâng cao rất nhiều.” Đường Tuấn thầm nhủ trong lòng.