*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cậu đang nói cái gì vậy hả nhóc con?” Một vài người đi theo người đàn ông đeo dây chuyền vàng đã nghe thấy lời anh nói, ngay lập tức hét lên.
<
Khuôn mặt của người đàn ông đeo dây chuyền vàng cũng trở nên u ám, nói: “Cậu nhóc, cậu đúng là không biết diều. Cậu nhìn thấy chiếc BMW bên ngoài kia không, là xe của tôi đấy. Cậu lái chiếc Santana, vậy mà dám nói chuyện với tôi như thế à? Tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa, thử lặp lại những gì cậu vừa nói một lần nữa xem nào!”
Advertisement
“Cút!” Đường Tuấn thậm chí còn không thay đổi giọng điệu.
“Giỏi! Giỏi!” Người đeo dây chuyền vàng cười, tức giận vẫy tay với những người phía sau, nói: “Tôi, Lý Diêu, ở mảnh đất này lâu như vậy, đã lâu không có ai dám nói như vậy với tôi. Các huynh đệ, bẻ anh tay chân nó cho tao, tao muốn nó phải nằm rạp xuống đất!”
“Anh Diêu, đơn giản thôi! Một tên lái xe Santana mà cũng muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Đúng vậy. Nhìn cái vẻ hung hăng của thằng này đi, chắc là muốn ăn đấm đấy mà.”
Vài người nói chuyện với nhau.
“Nhóc con, ngoan ngoãn nằm xuống!” Một người đàn ông ở gần Đường Tuấn cười một tiếng, nắm đấm của anh ta hướng về phía thái dương của Đường Tuấn.
Ánh sáng trong mắt Đường Tuấn lóe lên, một cây tăm trong tay phóng ra với tốc độ nhanh không gì địch nổi!
“A! Tay của tao!” Trước khi nắm đấm của người đàn ông chạm vào Đường Tuấn, anh ta đã cảm thấy thần kinh truyền đến một cơn đau nhói, cơn đau khiến anh ta rút tay về ngay lập tức.
Chỉ thấy một cây tăm cắm vào lòng bàn tay của anh ta, máu chảy ra ướt từ lòng bàn tay đến mu bàn tay nhuộm toàn bộ cây tăm thành một màu máu đỏ, khung cảnh trông cực kỳ đáng sợ.
“Thằng chó này, mày muốn chết à?” Những người khác đã uống rất nhiều rượu, lúc này nhìn thấy đồng bọn của mình bị thương, không những không sợ hãi mà còn bị kích động dữ dội, một số người còn nhấc chai bia trên bàn lên ném về phía Đường Tuấn.
Xì xì xì!
Nhưng mà bọn họ vừa vừa mới nhúc nhích đã cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, một cây tăm đâm vào lòng bàn tay, chịu chung kết cục của người đàn ông trước đó!
“A a a!” Trong phút chốc, đám người lúc trước không coi trọng Đường Tuấn đều nanh ta xuống, nắm chặt lòng bàn tay và không ngừng gào thét.
Người duy nhất vẫn còn đứng là Lý Diêu, người đàn ông đeo một sợi dây chuyền vàng.
Chỉ là lúc này Lý Diêu đã hoàn toàn hoảng sợ, môi run lên, hai chân không ngừng run rẩy. Anh ta đã thấy rất nhiều người có tài năng, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy ai có thể bắn xuyên lòng bàn tay một người bằng một cây tăm. Nó cứ giống như chỉ có trên phim thôi vậy.
“Bây giờ anh tỉnh rượu rồi chưa?” Đường Tuấn liếc nhìn Lý Diêu.
Sức lực cả người Lý Diêu kích động, một cỗ khí lạnh lẽo dọc theo từ đốt xương cụt lan lên đến đỉnh đầu. Ánh mắt Đường Tuấn lạnh lùng tàn nhẫn, nhìn anh ta giống như đang nhìn một con kiến, đáng sợ hơn là dường như có một sức mạnh vô hình đang túm chặt lấy trái tim anh ta, khiến anh ta khó thở.
“Mày, mày đừng có mà lộn xộn! Lý Diêu tao cũng là dạng có mặt mũi trong khu vực này, mày dám đánh tao bị thương, thì đừng mơ có thể đi ra ngoài được!” Lý Diêu run giọng nói.
Có điều, lúc này ngay cả anh ta cũng không tin những lời này.