CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn khí vận chuyển, chân khí mạnh mẽ trong cơ thể anh hoàn toàn ngừng xung khắc nhau, khiến anh thoạt nhìn chẳng khác gì người bình thường. Chỉ cần cao thủ võ đạo Thần Hải không bí mật thăm dò, đều sẽ không thể cảm ứng được khí cơ của anh. Nhưng vừa vận chuyển, lập tức tựa như cuồng phong bão táp hung mãnh.  

<

Advertisement

Hoàng Tiểu Nam hưng phấn nhìn cảnh tượng xung quanh, một chút cũng không nhận ra hành động của Đường Tuấn. Cô ta mặc quần jean ôm, phối với áo sơ mi trắng tay dài, bày ra hơi thở thanh xuân xinh đẹp. Giữa rừng rậm nguyên sinh, tạo thành một phong cảnh mỹ lệ.  

“Anh Đường, em nghe người ta nói trong rừng rậm nguyên sinh có rất nhiều thú dữ côn trùng độc, nguy hiểm vô cùng. Nhưng trên đường chúng ta đến đây, lại trời yên biển lặng, xem ra bọn họ đều nói sai rồi.” Hoàng Tiểu Nam đi ngược lại đằng trước Đường Tuấn, mỉm cười nói.  

Đường Tuấn nghe vậy, cũng khẽ nhíu mày.  

Trên con đường này, mặc dù anh đã giải quyết rất nhiều nhưng con trùng độc, rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, nhưng nguy hiểm lớn quả thực không gặp mấy. Điều này cùng với rừng rậm nguyên sinh trong tưởng tượng của anh quả thực có chút khác nhau.  

Nhà họ Đường là thế gia Y học cổ truyền, thường xuyên phải vào núi sâu, rừng nguyên sinh để thu thập cây thuốc, đối với sự nguy hiểm của rừng rậm nguyên sinh anh cũng có hiểu biết một chút.  

Đúng lúc anh đang nghĩ như vậy, phía trước bọn họ, chỗ sâu trong rừng rậm nguyên sinh bỗng nhiên truyền đến một tiếng tiếng rống giận dữ của mãnh thú, âm thanh cực lớn, kinh động đám chim chóc trong rừng bay tán loạn. Đồng thời một đạo chân khí cường đại vô cùng đang chập chờn phát ra ở chỗ đó, giống như đèn lồng trong đêm tối, khiến con người ta không thể nào xem nhẹ.  

Trên mặt Hoàng Tiểu Nam lộ ra vẻ hoảng sợ, lập tức chạy đến bên cạnh Đường Tuấn, nắm chặt cánh tay anh.  

“Anh Đường, vừa rồi là âm thanh gì vậy? Thật đáng sợ.” Hoàng Tiểu Nam nhìn đến chỗ sâu trong rừng rậm nguyên sinh, vẻ mặt kinh hoảng nói.  

Đường Tuấn nghe nơi phát ra âm thanh, ánh mắt hơi nheo lại, chỗ đó vừa khéo là nơi cần phải đi qua Dược Y Cốc. Xem ra đã có người đến trước bọn họ, hơn nữa còn có một vị tông sư. Có một vị tông sư mở đường, thảo nào trên đường bọn họ chưa gặp phải bao nhiêu mãnh thú.  

“Đi thôi.” Đường Tuấn cau mũi, trên người Hoàng Tiểu Nam có một cỗ hương thơm tự nhiên, từng sợi từng sợi chui vào trong mũi anh, vô cùng thơm.  

“Ừm.” Cơ thể Hoàng Tiểu Nam càng dựa sát vào Đường Tuấn hơn một chút.  

Hơn mười phút sau, hai người liền thấy được chủ nhân của âm thanh phát ra lúc nãy.  

Đây là một con gấu đen cao hơn hai mét, da dày thịt béo, người nó đứng lên, giống như một ngọn núi nhỏ, cho người ta một áp lực khủng bố. Mà lúc này, một người đàn ông trung niên đang đánh nhau với con gấu đen, chân khí ông ta tuôn ra, bảo vệ toàn thân của mình, triển khai thân pháp, từng quyền từng quyền nện trên người con gấu đen.  

Mà ở hai người ở ngoài vòng chiến mấy người bộ dạng vệ sĩ đang che chở cho một già một trẻ. Người già tóc hoa râm, trong mắt lộ ra uy nghiêm, cho dù đối mặt với con mãnh thú gấu đen khủng bố như vậy, ông ta vẫn không lộ ra sợ hãi. Mà bên cạnh ông ta, còn có một cô gái trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch đang ngồi. Xem ra cô ta rất yếu ớt, mở cái miệng nhỏ anh đào thở hổn hển không dứt.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi