*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vậy còn tay phải của ngài?” Ông lão cúi xuống nhìn tay phải của ngài Tô, có chút do dự hỏi thăm.
<
“Cụ Hà, đây chỉ là chút thương tích nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại. Tôi bôi đại chút thuốc cao lên là được. Chỉ là hôm nay chúng ta không thể tiếp tục đi lên phía trước được, phải ở tại chỗ nghỉ ngơi và hồi phục một chút, chờ tới rạng sáng ngày mai rồi mới tiếp tục lên đường.” Ngài Tô trái lại không chút để bụng.
Advertisement
Ông cụ họ Hà gật đầu.
“Ngài Tô quá lợi hại, một con gấu đen lớn như vậy lại có thể bị ngài ấy sống sờ sờ đánh chết.”
“Ngài Tô quả nhiên không phải là người bình thường.”
Mấy vệ sĩ xem xét tình huống của gấu đen một chút, sau khi xác nhận nó đã tắt thở, không ngừng khen ngợi ngài Tô.
Ngài Tô lắc đầu, nói: “Con gấu đen này quả thực có chút khó đối phó. Nếu không phải vừa rồi không biết nó bị làm sao động tác bỗng dưng chậm lại nửa nhịp, tôi nghĩ muốn giết chết nó cũng không dễ dàng như vậy.”
Mặc dù là nói như thế, nhưng vẻ đắc ý hãnh diện trong mắt ngài Tô lại hết sức rõ ràng. Về phần vì sao gấu đen lại đột nhiên chậm nửa nhịp, anh ta cũng không có đi sâu nghiên cứu, còn cho là do sức lực của gấu đen đã cạn kiệt. Anh ta đương nhiên sẽ không nghĩ là do vị đại cao thủ tông sư Đường Tuấn ở bên cạnh trợ giúp cho anh ta một tay.
“Có đại cao thủ như ngài Tô tọa trấn, chuyến hành trình đến Dược Y Cốc lần này của chúng ta mới có thể thoải mái như vậy.” Ông cụ Hà cảm khái nói.
Ngài Tô lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, khẽ lắc đầu nói: “Cụ Hà nói những lời này quá sớm rồi. Tôi chỉ có tu vi Chân Khí Cảnh sơ kỳ, Dược Y Cốc là môn phái truyền thừa ngàn năm, y võ cùng tu, trong đó tất nhiên còn có chân khí tông sư. Theo truyền thuyết, cao thủ Chân Khí Cảnh hậu kỳ có thể di chuyển trong không trung thời gian ngắn, thậm chí còn đạp không mà đi, những người tài giỏi như thế được xem là đại cao thủ trong võ đạo, chỉ không biết lần này có cơ hội được nhìn thấy hay không.”
Anh ta nhìn đám người cụ Hà đột nhiên bình tĩnh trở lại, cười nói: “Đương nhiên. Có tôi đi cùng, Dược Y Cốc chắc chắn cũng phải nể mặt tôi một chút.”
Một vị cao thủ tông sư, ở chỗ nào cũng có thể được coi trọng.
Đám người cụ Hà nghe vậy, trong lòng mới hơi yên tâm. Ông ta dặn dò mấy tên vệ sĩ dọn dẹp một chút, chuẩn bị hạ trại nghỉ ngơi tại chỗ. Mà ông ta thì đang đỡ cô gái trẻ tuổi có gương mặt xanh xao, một tên vệ sĩ đi cùng cũng đi tới chỗ của đám người Đường Tuấn bên này.
Về phần ngài Tô, anh ta chỉ ở xa xa liếc mắt nhìn hai người Đường Tuấn một cái, lập tức tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bởi vì nguyên nhân giữa đan điền có tia khí lạnh kia, chân khí đang bành trướng bên trong cơ thể của Đường Tuấn đã hoàn toàn phẳng lặng xuống, làm cho anh nhìn qua không hề có gì khác người bình thường. Tu vi võ đạo của ngài Tô thấp hơn Đường Tuấn, đương nhiên không nhìn ra được thực hư của anh.
“Hai người là ai? Vì sao lại theo đuôi chúng tôi đi vào?” Vẻ mặt của tên vệ sĩ bên cạnh cụ Hà cảnh giác nhìn hai người Đường Tuấn, trong tay còn cầm súng, lạnh lùng dọ hỏi.
“Chúng tôi không có theo đuôi các người đi vào.”Cái mũi đáng yêu của Hoa Tiểu Nam nhăn lại, nhỏ giọng bực bội nói.
Cụ Hà đã khôi phục lại dáng vẻ oai phong, ngăn vệ sĩ đang muốn hỏi tiếp lại, lên tiếng nói: “Vậy nhóm hai người trẻ tuổi mấy người vì sao lại đến nơi này?”
Đường Tuấn nói: “Chúng tôi cũng đi tới Dược Y Cốc xin thuốc.”