CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Động tác trong tay Từ Phượng dừng lại một chút, ánh sáng trong mắt không ngừng chớp động, sát khí đang phập phồng. Cuối cùng ông ta đảo ngược thanh kiếm Thanh Phong lại, nhìn Đường Tuấn nói: “Như vậy cũng tốt. Cho dù cậu thi đấu y thuật thắng hay thua, tôi đều phải giết cậu! He he. Năm đó tôi cũng từng nói qua những lời này với ông nội cậu. Đáng tiếc lão già đó cố tình không tin. Nói thế thì ông ta giờ dưới suối vàng chắc là hối hận lắm lắm đấy. ha ha ha.”  

<

Advertisement

Nói xong, Từ Phượng động đậy cơ thể nháy mắt đã biết thành tàn ảnh, nhanh chóng biến mất giữa cánh rừng.  

Hồ nguyên khí bị tổn thất nhiều như vậy, ông ta phải nhanh chóng đi báo cho Tôn Vân Hoa, đến lúc đó chắc chắn Chung Khê San cũng sẽ bị phạt theo, vậy thì ông ta sẽ thuận theo tự nhiên trở thành đại cung phụng của Dược Y Cốc rồi.  

Đường Tuấn nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Từ Phượng, vốn dĩ anh cũng không muốn để cho Từ Phượng chạy mất nhưng mà Chung Khê San không cho anh có cơ hội ra tay.  

“Vì sao? Ông nội tôi là do ông ta giết, vì sao không cho tôi báo thù!” Đường Tuấn gần như rít gào mà nói ra những lời này.  

Chung Khê San thở dài, có chút đau lòng nhìn Đường Tuấn, nói: “Bởi vì cậu còn phải thi đấu y thuật với Dược Y Cốc. Đây là tâm nguyện của ông nội cậu. Nếu bây giờ cậu đánh nhau với Từ Phượng, cho dù kết quả có thế nào, thi đấu y thuật cậu sẽ thua chắc!” Trong thi đấu y thuật, tâm cảnh là giai đoạn quan trọng nhất. Sau khi đánh với Từ Phượng xong, tâm cảnh của Đường Tuấn đương nhiên không thể nào trở lại trạng thái bình tĩnh trong thời gian ngắn được. Đến lúc đó y thuật sẽ phát huy thất thường, gần như không có khả năng thắng được Tôn Vân Hoa.  

“Lẽ nào thù của ông nội tôi thì không cần phải báo sao?” Hai mắt Đường Tuấn đỏ ngầu, nặn ra mấy chữ từ trong yết hầu, tràn ngập cừu hận thấu xương trong đó.  

Nếu như anh không biết nguyên nhân cái chết của ông nội, vậy thì anh có thể không làm gì cả. Nhưng bây giờ biết Từ Phượng gián tiếp hại chết ông nội mình, nếu Đường Tuấn còn giả vờ không biết vậy thì anh sao có thể làm cháu trai của ông, sao có thể là người nhà họ Đường được?  

Chung Khê San thở dài, nói: “Không phải là tôi không để cậu báo thù mà là chờ thi đấu y thuật cho xong đi đã. Đến lúc đó cho dù cậu không tìm Từ Phượng, Từ Phượng cũng sẽ tới tìm cậu.”  

Ông ta nhìn Đường Tuấn, trong mắt có sự chờ mong đầy nóng bỏng: “Ông nội cậu vẫn luôn muốn chứng minh y thuật của nhà họ Đường không hề kém gì y thuật của Dược Y Cốc, đáng tiếc, đến phút cuối cùng ông ấy vẫn không thực hiện được nguyện vọng này. Mà cậu là hy vọng duy nhất của ông ấy. Tôi cũng rất muốn xem thử có phải y thuật của cậu giỏi hơn ông nội cậu không? Có thể chiến thắng truyền thừa ngàn năm của Dược Y Cốc không?”  

Đường Tuấn chăm chú nhìn Chung Khê San một lát, muốn nhìn xem vẻ mặt của Chung Khê San có dối trá chút nào không, đáng tiếc không có.  

“Vì sao ông không ra tay? Ông nội tôi chữa khỏi bệnh cho ông, vì sao ông không bảo vệ người cẩn thận?” Đường Tuấn lạnh lùng nói. Với tu vi Cảnh giới Thần Hải của Chung Khê San, bảo vệ Đường Hạo bình an vô sự không hề khó khăn gì.  

Chung Khê San lắc lắc đầu, nói: “Tôi là đại cung phụng của Dược Y Cốc, không ra tay đối phó với ông nội cậu là trả ân cho ông ấy rồi. Hơn nữa tôi cũng không ngờ tới Tôn Vân Hoa lại giảo hoạt như vậy, thế là còn sắp xếp chiêu phòng bị phía sau nữa. Chờ đến lúc tôi biết được, ông nội cậu đã rời khỏi Dược Y Cốc rồi. Câu trả lời này cậu có vừa lòng không?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi