CHIẾN THẦN THÁNH Y

Tôn Vân Hoa xua tay, ngắt lời Hà Đan Thông, bày ra bộ dáng hiểu rõ: "Bệnh tình của cô ấy tôi đã biết, hôm nay tôi nhân cơ hội này thay cô ấy chữa bệnh."  

<

"Cảm ơn Tôn cốc chủ!" Sắc mặt Hà Đan Thông hiện rõ nét vui mừng không thể che giấu, vội vàng chắp tay cảm ơn.  

Advertisement

Tôn Vân Hoa nhìn thoáng qua Đường Tuấn, nhận lấy cây kim châm đã được khử độc từ tay học trò Dược Vương Cốc bên cạnh, nói: "Cây châm này chính là châm thứ tư của Thái Ất thần châm, dùng hai mươi năm nghiên cứu của tôi để đổi lấy. Một mũi châm, trị trăm bệnh! Mọi người xem cho rõ đây."  

Ông ta cố ý nói ra như thế, đó là vì muốn cho Đường Tuấn phải khiếp sợ trước trận chiến này.  

Tên tuổi của Thái Ất thần châm thì khỏi phải bàn, chỉ cần có chút kiến thức y học cổ truyền đều biết đến.  

Nhịp thở của các học trò và trưởng lão Dược Vương Cốc lúc này cũng trở nên nặng nề hơn, chăm chú nhìn cây châm trong tay Tôn Vân Hoa không chớp mắt. Mở mang kiến thức về Thái Ất thần châm, rất có ích lợi đối với việc nghiên cứu y học của bọn họ.  

Vẻ mặt Đường Tuấn nghiêm túc nhìn Tôn Vân Hoa.  

Anh từng xem Tôn Khanh thi triển Thái Ất thần châm, chỉ tiếc là Thái Ất thần châm của Tôn Khanh chỉ lĩnh hội được châm thứ nhất, hơn nữa chỉ giống nhau về hình thức nhưng hiệu quả vẫn rất kinh người. Nếu không có cơ duyên trùng hợp, thi triển Ngũ Long châm pháp để đánh thức Thanh Loan chi thể, dù cho muốn thắng Tôn Khanh cũng không dễ dàng như vậy.   

Mà Tôn Vân Hoa thì khác.  

Ông ta đã đi sâu nghiên cứu Thái Ất thần châm hơn hai mươi năm nay, nếu không cũng chẳng nghiên cứu được châm thứ tư, sợ là sớm đã đạt đến trình độ cực cao, hoàn toàn đủ điều kiện để hình thần, không biết sẽ mạnh hơn Tôn Khanh gấp bao nhiêu.  

Chỉ thấy ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải của Tôn Vân Hoa cầm lấy cây ngân châm, ngón giữa hơi giãn ra, cây ngân châm rung nhẹ tạo thành độ cong.  

Ánh mắt ông ta nhíu lại, cây ngân châm đâm vào đỉnh đầu của Hà Lung Linh, trong nháy mắt chân khí chảy ra, chảy vào trong cơ thể Hà Lung Linh.  

"Ưm?" Hà Lung Linh phát ra âm thanh đau đớn nhỏ nhẹ, hơi nhíu mày, hiển nhiên đang gắng sức kiềm chế.  

Hà Đan Thông đứng bên cạnh theo dõi mà kinh hoàng trong lòng, nếu người thi triển châm không phải là Tôn Vân Hoa, sợ là ông ta đã sớm lên tiếng can ngăn.  

Ào ào ào!  

Một cơn gió từ bên ngoài thổi vào, mái tóc dài của Hà Lung Linh khẽ lay động theo gió rối lên, sau đó tựa như nhụy hoa rời cành, tóc của cô trượt trên cổ rơi lả tả trong gió.  

Một cọng, hai cọng, cuối cùng là từng mảng từng mảng rơi xuống bên cạnh chân Hà Lung Linh.  

Chỉ trong chốc lát, mái tóc đen dài như suối của Hà Lung Linh rơi hết sạch.  

Đầu của cô nhẵn nhụi, phản chiếu tia sáng bên trong nội điện.  

Tất cả mọi người sợ ngây người.  

Cốc chủ đang chữa bệnh hay đang cạo đầu cho cô gái này vậy.  

Hà Lung Linh nhìn thấy dưới chân mình vây quanh bởi tóc đen, nước mắt rơi lã chã.  

Hoa Tiểu Nam đưa tay che miệng, Hà Lung Linh vốn là một mỹ nhân, xuất thân cao quý, mang khí chất tự nhiên, đáng tiếc là đầu tóc lại trở nên nhẵn nhụi, tuy rằng khuôn mặt vẫn như vậy, nhưng mà vẫn khiến cho người khác hoàn toàn có một loại cảm giác kì lạ.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi