CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi đạt tới cảnh giới Nhập Thần thì trong mi tâm của anh đã mở ra một vùng Thức Hải, có tác dụng chứa đựng tinh thần lực. Mà lúc này ngay trong vùng Thức Hải kia, ngoại trừ tinh thần lực dồi dào ra, còn có thêm một thứ.  

<

Đó là một khối ngọc bội.  

Advertisement

Thân ngọc trắng tinh, vân ngọc rõ rệt, phía trên được điêu khắc một con rồng lớn vô cùng sống động, khiến khối ngọc bội trông càng thêm khí thế uy nghiêm. Một ít hơi thở ôn hòa phát ra từ ngọc bội, giúp tinh thần lực của anh được nâng cao thêm không ít.  

“Khối ngọc này lại có hiệu quả gia tăng tinh thần lực.” Trong lòng Đường Tuấn tràn đầy kinh ngạc.  

Quan sát thêm một lát, ngoại trừ hiệu quả gia tăng tinh thần lực thì anh hoàn toàn không phát hiện bất kì điều bất thường nào nữa, không thể làm gì khác hơn là lui ra khỏi Thức Hải.  

Khối ngọc này xuất phát từ phần mộ của tổ tiên nhà họ Đường, Đường Phúc, có lẽ không phải là loại vật âm tà gì, nhưng mà Đường Tuấn vẫn tiếp tục duy trì cảnh giác, không dám buông lỏng.  

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy Đường Tuấn mở mắt ra, Tôn Vân Hoa vội vàng hỏi.  

“Không có gì.” Đường Tuấn lắc đầu, không giải thích nhiều.  

Anh quay người quỳ lạy tổ tiên nhà họ Đường và tất cả người của Thánh Thủ Tông một lần, rồi đứng dậy rời đi.   

Trong mắt Tôn Vân Hoa đều là sợ hãi và bồn chồn, nhìn mộ địa một lúc, lại quay đầu nhìn Đường Tuấn. Vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà ông ta không biết, nhưng mà Đường Tuấn không nói, ông ta cũng không thể ép buộc. Dù sao thì Dược Y Cốc hôm nay cũng không có chút uy hiếp nào đối với Đường Tuấn.  

“Cốc chủ, cỏ Băng Phách đã mang đến.” Lúc hai người lần nữa quay lại hành y đường, một vị trưởng lão của Dược Y Cốc nâng hộp gỗ chờ sẵn ở đó.   

Tôn Vân Hoa nhận lấy hộp gỗ, có chút không cam lòng vuốt ve, nhưng cuối cùng vẫn đưa nó cho Đường Tuấn đang đứng bên cạnh, đồng thời giao phó nói: "Gốc cỏ Băng Phách này là vào một trăm năm trước ông nội tôi đã nhổ ra từ nơi cực kỳ lạnh lẽo, mặc dù được bảo quản khá tốt, nhưng hiệu quả của thuốc có lẽ sẽ không được như lúc ban đầu.”  

Đường Tuấn gật đầu nhận lấy, nói: “Tôi có thể để các người dựng lại bia hành y, nhưng tôi có một điều kiện.”  

“Cậu nói đi.” Tôn Vân Hoa nghe vậy, lập tức nói.  

Sở dĩ ông ta dẫn Đường Tuấn đến mộ địa, tất cả đều là vì chuyện dựng lại bia hành y này.   

“Bia hành y phải ghi chép lại sự thật một cách trực quan nhất, những sự thật bị các người xuyên tạc lâu nay cũng phải sửa lại toàn bộ! Tôi biết điều này có lẽ sẽ khiến cho uy danh của Dược Y Cốc bị sụt giảm, nhưng có lẽ ông rõ ràng hơn tôi, Sở dĩ Dược Y Cốc có thể tồn tại đến tận bây giờ, cũng không phải chỉ dựa vào mớ uy danh giả tạo này.” Đường Tuấn trầm giọng nói.  

Từng cái từng cái bia mộ trên núi kia quả thật đã khiến anh cảm động, đúng là trước đây Dược Y Cốc đã cống hiến rất nhiều cho nền y học cổ truyền, cũng đã hy sinh rất nhiều năm. Chuyện này, Đường Tuấn không thể nào gạt bỏ được.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi