CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Vậy nếu thêm 30% của tôi vào thì sao? Không biết nhiêu đó đã đủ rồi hay chưa?” Giọng nói của Mao Lương nhẹ nhàng nói tiếp sau đó.  

<

Lời vừa nói ra, cả đại sảnh toàn bộ rung chuyển!  

Advertisement

Tất cả các cổ đông đều lựa chọn ngoan ngoãn câm miệng, tầm mắt không ngừng di chuyển ở trên người ba người Đường Tuấn, Diệp Thanh Phương và Mao Lương.  

Không phải hôm nay Diệp Thanh Phương muốn đá Đường Tuấn ra khỏi tập đoàn Nam Nhật sao, vị trí sao lại thay đổi như thế này?  

“Mao Lương, anh muốn làm gì?” Sự giận dữ hiện rõ trên gương mặt của Diệp Thanh Phương.  

Mao Lương cười khẽ một tiếng, nói: “Tôi có thể làm gì. Không sợ nói cho anh,   30% cổ phần này trong tay tôi vốn là Đường Tuấn nhờ tôi mua, thực tế người nắm giữ không phải tôi, mà là anh ta. Cho nên hiện tại Đường Tuấn có được 60% định mức của thuốc mới, mà anh và các cổ đông khác chỉ chiếm hữu 40%, anh nói xem là ai không có tư cách lên tiếng?”  

Sắc mặt của Diệp Thanh Phương biến đổi mạnh mẽ, lúc trước anh ta vì có thể mau chóng khống chế công ty ở trong tay, được đến đa số cổ đông duy trì, một hơi bán đi rất nhiều cổ phần thuốc mới. Ban đầu là tính về sau từ từ thu mua lại, không nghĩ đến sẽ xuất hiện cục diện như hôm nay.  

“60%!” Diệp Thanh Phương nhìn Mao Lương và Đường Tuấn, trên mặt hiện ra vẻ mặt oán hận: “Thì ra lúc trước là cả hai người diễn kịch, khiến cho tôi đem rất nhiều cổ phần bán cho anh! Đê tiện!”  

“Đê tiện? Ha ha, tôi đây sao có thể so được với anh.” Đường Tuấn cười lạnh một tiếng: “Thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ là tôi lấy ra, anh lại muốn chiếm riêng cho mình, cuối cùng là ai đê tiện hơn ai?”  

Sắc mặt Diệp Thanh Phương thay đổi thất thường, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn chút, nói: “Dù cho mấy người lấy được 60% số định mức thì như thế nào? Khoảng thời gian trước tôi đã xin độc quyền Thuốc Thông thần và bột Tuyết Cơ với cơ quan có thẩm quyền. Đến lúc đó, quyền sở hữu của hai loại thuốc mới này cuối cùng cũng thuộc về tập đoàn Nam Nhật của tôi, Đường Tuấn, anh vẫn thua!”  

Kẽo kẹt!  

Diệp Thanh Phương vừa nói xong, cửa phòng họp bỗng nhiên bị đẩy ra.  

Một người đàn ông đeo mắt kính mặc vest mang giày da bước đến trong hoang mang rối loạn, nói với Diệp Thanh Phương: “Tổng giám đốc Diệp, việc xin độc quyền thuốc mới xuất hiện vấn đề!”  

“Chuyện gì?” Trong lòng của Diệp Thanh Phương bỗng nhiên xuất hiện dự cảm xui rủi, lúc này cũng không kịp chỉ trích sai lầm của người đàn ông, trực tiếp hỏi.  

Người đó nhìn mọi người ở đây, từng đôi mắt như hổ rình mồi làm cho anh ta thoáng sợ hãi. Lúc này anh ta mới nhớ tới hôm nay là ngày nào? Nếu thật sự đem cái tin tức như bom B52 này nói ra, chỉ sợ sẽ ở trong tập đoàn Nam Nhật tạo ra chấn động rất lớn.  

“Chuyện gì? Nói mau!” Nhìn thấy người kia do dự, lông mày Diệp Thanh Phương nhíu chặt lại, trầm giọng quát.  

“Tổng giám đốc Diệp của mấy người đang kêu cậu lên tiếng, cậu còn do dự cái gì.” Mao Lương mỉm cười nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi