CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ! Tôi chỉ kiểm tra sức khỏe bình thường thôi, chẳng lẽ anh thật sự tin tưởng lời nói vô căn cứ của tên nhóc kia?”  m thanh Thẩm Dương lạnh lùng nói.   

<

“Không không, tôi lập tức liên hệ với chú tôi ngay, nhất định sẽ làm tốt công tác bảo mật thông tin.” Người kia nhanh chóng đáp ứng, nhưng trong lòng lại âm thầm dự định sau này có nên cách xa Thẩm Dương một chút hay không, tránh việc bị anh ta lây bệnh.   

Advertisement

“Anh Đường, vừa rồi lời anh nói là thật sao? Em trai tôi Thẩm Dương thật sự mắc phải loại bệnh kia?” Hai người đang đi Thẩm Dương đột nhiên hỏi.  

Đường Tuấn cười lắc đầu, nói: “Không có. Mặc dù tác phong thường ngày của Thẩm Dương rất tệ hại, nhưng chỉ là tố chất thân thể có chút suy nhược mà thôi, không hề mắc loại bệnh kín kia. Vừa rồi tôi chỉ dọa anh ta thôi.”  

“Ha ha ha. Thì ra là thế, như vậy cũng tốt, cho nó một bài học nho nhỏ, về sau hy vọng nó sẽ thu liễm hơn đôi chút.” Thẩm Trung khẽ cười một tiếng, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tiếc nuối. Nếu Thẩm Dương thật sự mắc loại bệnh kia, vậy chuyện thừa kế gia sản sẽ không còn chỗ cho Thẩm Dương nữa rồi. Cha anh ta tuyệt đối không để loại người tác phong không đứng đắn này lên nắm quyền quản lý gia đình họ Thẩm, khiến gia đình họ Thẩm mất mặt.  

Thẩm Trung tự cho là bản thân ẩn giấu rất tốt, lại không thể thoát được quan sát của Đường Tuấn. Nhưng mà Đường Tuấn cũng không quan tâm đến chuyện anh em nhà họ tranh giành quyền thừa kế. Khiến anh không hiểu chính là, tại sao đêm nay Thẩm Trung lại chủ động đến tìm anh, tuyệt đối không phải đơn giản như anh ta đã nói.   

Hai người trò chuyện vài câu, rất nhanh sau đó đã đi vào một cái phòng dành cho khách. Phòng khách này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cách trang trí lại vô cùng xa hoa. Người trong phòng cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều không phải hạng tầm thường. Rất rõ ràng, người có thể đi vào phòng căn phòng này mới thật sự là những nhân vật lớn, cho dù là gia sản hay địa vị xã hội đều cao hơn đám người bên ngoài không chỉ một bậc.   

“Anh cả, sao bây giờ anh mới đến vậy?” Lúc này, một giọng nói có chút bất mãn vang lên, ngay sau đó âm thanh kia lập tức chuyển thành kinh nhạc và khó tin: “Anh cả, anh dẫn anh ta vào đây làm gì? Đây đâu phải chỗ mà anh ta có thể đi vào.”  

Thẩm Linh Linh từ bên kia đi tới, nhìn thấy Thẩm Trung dẫn theo Đường Tuấn vào trong, trong mắt thoáng qua một tia coi thường và khinh bỉ.   

“Thiên Thiên, không được vô lễ! Anh Đường vị khách đặc biệt mà cha muốn gặp.” Thẩm Trung lên tiếng nói. Mặc dù là quở mắng, nhưng cũng không có ý tức giận.  

Thẩm Linh Linh ngựa quen đường cũ kéo lấy cánh tay Thẩm Trung, bĩu môi nói: "Chủ tịch một cái hiệp hội mà thôi, có gì hay mà gặp chứ. Nhà họ Thẩm chúng ta có mấy bệnh viện lớn, chẳng lẽ còn thiếu một tên bác sĩ như anh ta à.”  

“Em, nhóc con này.” Thẩm Trung cười mắng một tiếng, nhưng vẫn không nửa lời trách cứ, đối với cô em gái này, anh ta thật sự là yêu thương chiều chuộng hết lòng.  

“Cô Thẩm, Ngọc Mai đâu?”   

Đường Tuấn nhìn thấy chỉ có một mình Thẩm Linh Linh, mà không nhìn thấy bóng dáng của Lý Ngọc Mai đâu cả, vội vàng hỏi.  

Thẩm Linh Linh nói: “Cô ấy đang nói chuyện phiếm với bạn mới đấy, có tôi ở đây, chẳng lẽ cô ấy còn có thể xảy ra chuyện gì chắc?”  

“Cô giới thiệu?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày.  

Thẩm Linh Linh kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên. Người tôi giới thiệu cho Ngọc Mai đều là công tử nhà giàu và thanh niên tài tuấn, nào có giống với một tên chủ tịch hiệp hội gì đó nghèo kiết hủ lậu như anh chứ, ngay cả nhân viên cũng không dám thuê, còn muốn bóc lột sức lao động của Ngọc Mai à?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi