CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Việc Vương Niên Khải ra tay và Đường Tuấn đáp trả đều quá nhanh, dường như có thể nói là chỉ trong chớp mắt. Bọn họ còn đang lo lắng Đường Tuấn liệu có bị đánh chết hay không, ai ngờ giây tiếp theo, Vương Niên Khải lại bị ném ra ngoài giống như bao cát lại còn trong tư thế chật vật như thế.  

<

Lẩm bẩm.  

Advertisement

“Anh, anh có nhìn thấy không?” Thẩm Linh Linh nuốt nước miếng, kéo kéo áo Thẩm Trung, kinh ngạc nói: “Vừa rồi Đường Tuấn chỉ dùng một đầu ngón tay?”  

Thẩm Trung khiếp sợ nhìn Đường Tuấn, nhưng khóe miệng lại miễn cưỡng tươi cười. Đối mặt với câu hỏi của em gái, anh ta chỉ có thể gật gật đầu, nói: “Hình như là vậy.”  

Thẩm Nhất Nam lúc này cũng lấy lại được tinh thần, tuy rằng sửng sốt nhưng ông không thất lễ giống như con trai và con gái của mình, chỉ là ánh mắt ông nhìn về phía Đường Tuấn đã có thêm nghi hoặc, khiếp sợ cùng với trịnh trọng.  

Thực lực Vương Niên Khải như thế nào, Thẩm Nhất Nam hiểu rất rõ ràng, ngay cả võ đạo tông sư trong truyền thuyết cũng không có cách nào đánh bại anh ta một cách nhẹ nhàng như vậy. Như vậy chẳng phải là nói thực lực của Đường Tuấn so với võ đạo tông sư còn khủng khiếp hơn!  

Sau khi Vương Niên Khải phun ra một ngụm máu, cảm giác đau ở ngực đã tốt hơn chút, chỉ là lục phủ ngũ tạng trong cơ thể dường như muốn đảo lộn tùng phèo, khiến anh ta vô cùng khó chịu. Nhưng cái làm cho anh ta khó chịu nhất là việc bị người ta dùng một đầu ngón tay đánh bại.  

Cố gắng bò dậy từ trên mặt đất, Vương Niên Khải tức giận lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt oán hận nhìn về phía Đường Tuấn: “Không thể tưởng được chỉ một tiệc rượu nhỏ cũng có thể gặp được loại cao thủ tông sư như anh, thật khiến người ta kinh ngạc. Thù này tôi sẽ nhớ kỹ.”  

Thực lực của anh ta đã là đỉnh cao nội lực nhưng lại bị Đường Tuấn đánh bại một cách ung dung, nhẹ nhàng như thế thì không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta nhất định là một cao thủ tông sư. Nhưng mà đạt tới cảnh giới nào của tông sư anh ta lại không nhìn ra được.  

Anh ta oán hận, trừng mắt nhìn Đường Tuấn và cả ba người của gia đình họ Thẩm, cuối cùng lảo đảo rời đi, mất thể diện lớn như vậy, anh ta tất nhiên không có can đảm tiếp tục ở đây nữa.  

Thẩm Nhất Nam chạy nhanh tới nói với Thẩm Trung: “Sai người đưa Khải Niên trở về. Tìm bác sĩ tốt nhất xem vết thương cho cậu ta.”  

Thẩm Trung gật đầu rời đi, nhưng trước khi rời đi lại cố ý liếc mắt nhìn Đường Tuấn, thật là đáng tiếc.  

“Khụ khụ!” Thẩm Nhất Nam ho nhẹ hai tiếng, nói với Đường Tuấn: “ Ngài Đường, nơi này không phải chỗ tiện nói chuyện. Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”  

Nói xong, ông ta vẫy tay cho người đến thu dọn bàn ghế bị Vương Niên Khải đụng vào. Mọi người ở đây đều là người thông minh, tất nhiên sẽ không lan truyền chuyện đêm nay ra ngoài.  

Đường Tuấn đi theo Thẩm Nhất Nam và Thẩm Linh Linh đến ban công bên ngoài, những người khác đều chủ động rời xa nơi này.  

“Đường Tuấn, tôi thật sự không nghĩ tới vậy mà cậu lại là cao thủ võ đạo. gia đình họ Đường quả thực là tài giỏi.” Thẩm Nhất Nam lên tiếng tán thưởng.  

“Có điều, chuyện đêm nay hơi khó nói, đáng ra cậu không nên đả thương Vương Niên Khải nghiêm trọng như vậy.” Thẩm Nhất Nam trầm giọng nói.  

“Hả. Vì sao?” Đường Tuấn nhướng mày hỏi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi