CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Huyết trì? Huyết cổ? Đó là thứ gì?” Huyền Long Tử hỏi.  

<

Đằng Ma nói tiếp: “Huyết trì là nơi bảo địa nuôi cổ bí truyền ngàn năm của Đường Tuấn chúng tôi, có thể nuôi được cổ trùng mạnh nhất, làm thành huyết cổ.”  

Advertisement

“Nơi đó vốn không phải là bảo địa nuôi cổ gì cả, mà là âm địa! Một khi huyết trì được mở ra thì cần phải có máu của trăm người luyện võ bỏ vào đó, cứ thế dùng máu của đàn ông mà nuôi ra cổ chí âm. Mà người nuôi cổ có thể mượn năng lượng khổng lồ của huyết trí tấn chức lên Thần Hải!” Giọng nói của bà Độc cũng run rẩy theo, hiển nhiên là vô cùng kiêng kị huyết trì và huyết cổ.  

“Thế mà lại có cách thức âm độc như vậy, khó trách cha con nhà họ Đằng liên tục giết nhiều người luyện võ như thế. Thì ra là muốn đổ máu thêm vào thứ gọi là huyết trì. Đúng là quá độc ác.” Mục Phương nắm chặt nắm tay, giọng nói đầy căm hận.  

“Không thể tưởng được mụ già này lại biết được nhiều như thế.” Đằng Ma ngẩng đầu, cười lạnh nói.  

Hư Cửu Huyền đột nhiên hỏi một câu: “Huyết trì kia thực sự có thể khiến người ta tấn chức lên Thần Hải?”  

Đằng Ma khẳng định chắc nịch: “Đó là tất nhiên. Lúc trước huyết trì chỉ cần mở ra chắc chắn có cao thủ Thần Hải ra đời. Đây là bí thuật đời đời tương truyền của dân tộc Mèo, có thể nào là giả.”  

Giọng nói vừa kết thúc, đáy mắt hai người Hư Cửu Huyền, Trần Thiên Dương đều xuất hiện vẻ vui mừng.  

“Huyết trì đã đổ đầy máu chưa?” Hư Cửu Huyền hỏi.  

Đằng Ma lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm dữ tợn, nói: “Huyết trì đổ đầy chưa tôi đây không biết, nhưng tôi biết, các người sẽ chết ngay tại đây ngay lúc này. Hí hí.”  

Tiếng nói vừa im bặt, cơ thể Đằng Ma không ngừng run rẩy, giống như có thứ gì muốn xé xác xông ra.  

“Muốn chết!” Trên tay Hư Cửu Huyền đột nhiên dùng sức, chặt đứt cổ Đằng Ma.  

Nhưng đã chậm!  

Bùm!  

Cơ thể Đằng Ma bỗng dưng biến thành một quả cầu cực lớn, lập tức nổ tung ra, mây mù máu tỏa khắp núi rừng. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một màn này có vẻ cực kỳ khủng bố, giờ khắc này núi rừng giống như biến thành vực máu.  

Trong vừng bỗng dưng vang lên một loạt tiếng sàn sạt, theo sau đó là vô số côn trùng, rắn rết bọ cạp, rắn độc đủ màu sặc sỡ đồng loạt xông ra. Đôi mắt màu xanh biếc nhung nhúc nhìn chằm chằm mấy người, giống như đang nhìn con mồi vậy. Không chỉ có thế, từ phía xa xa chỗ mấy người đang đứng, một đoàn lớn ong độc và muỗi độc...  

Cũng cùng nhau bay tới chỗ này.  

Máu của Đằng Ma giống như thức ăn hấp dẫn, thu hút tất cả những độc trùng đó tới đây.  

Chướng khí trong không khí quanh đây dường như cũng nồng đậm hơn một chút, giống như một bức màn đầy màu sắc bao trùm lên sân khấu, tạo thành một mảnh mờ ảo.  

“Sao lại thế này? Sao lại có nhiều trùng độc thế này?” Hư Cửu Huyền thất sắc.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi