*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đằng Vũ Vân sử dụng huyết trì tạo ra hai cánh tay máu, tuy rằng không giết chết anh, nhưng cũng khiến anh bị thương vô cùng nghiêm trọng. Vốn dĩ cơ thể của anh đã tiếp cận gần tới thai thánh Đạo Thể, dần dần rời khỏi phạm vi của người thường. Nhưng hiện tại, cơ thể của anh lại như một miếng thủy tinh, xuất hiện nhiều vết nứt, giống hệt một món đồ bằng sứ đã trải qua va chạm mạnh, có thể vỡ bất cứ lúc nào.
<
Advertisement
Từ khi Đường Tuấn tu luyện võ đạo đến nay, đây là lần gặp nguy hiểm lớn nhất.
Năng lượng huyết sắc gần giống với virus, không ngừng ăn mòn chân khí của anh. Những vết nứt trên người anh xuất hiện ngày càng nhiều, bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ nát. Cơ thể của anh đủ mạnh, có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa. Nếu như đổi thành Triệu Tuấn Phong vào tình thế này, chỉ với một giọt huyết trì, đã bị ăn mòn sạch sẽ.
Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nếu như hiện tại anh có thể leo lên đó, có lẽ có thể tránh khỏi huyết trì dính vào toàn thân. Nhưng chắc chắn Đằng Vũ Vân đã sớm ở trên đó chờ anh, với trạng thái hiện tại, nếu anh leo lên đó chỉ còn một con đường chết.
“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này?” Đường Tuấn cực kì không cam lòng: "Nếu phải chết một cách uất ức như vậy, còn không bằng leo lên trên cùng đánh một trận sống chết với Đằng Vũ Vân!"
Ngay lúc anh hạ quyết tâm leo lên trên, bỗng nhiên giữa trán anh lại nóng lên, có một thứ gì đó từ trong thức hải của anh chui ra từ giữa chân mày.
"Hả?" Đường Tuấn nhìn vật trước mắt, khẽ nhíu mày.
Thứ mới vừa chui ra khỏi trán của anh chính là khối ngọc trụ mà anh lấy từ ngôi mộ trên núi, khối ngọc trụ này vẫn luôn ở trong thức hải của anh. Ngoại trừ nuôi dưỡng tinh thần lực của anh, cũng không có động tĩnh nào khác. Vậy mà lúc này lại chủ động xuất hiện.
Một luồng ánh sáng màu trắng được tỏa ra từ khối ngọc trụ hình rồng, sau đó bao trùm lấy Đường Tuấn, giống như cho anh thêm một cái vòng bảo vệ.
"Năng lượng huyết sắc vậy mà đã dừng lại!" Đường Tuấn luôn chú ý đến trạng thái của cơ thể, lập tức phát hiện sau khi ngọc trụ xuất hiện, năng lượng huyết sắc không còn ăn mòn chân khí của anh nữa. Vậy mà còn thanh lọc năng lượng huyết sắc, chuyển hoá thành nguyên khí thuần khiết.
"Thật ra khối ngọc trụ này là thứ gì?" Đường Tuấn nhìn ngọc trụ đang tỏa ra thánh quan trước mặt, trong mắt tràn ngập thắc mắc.
"Kệ đi, nếu ngọc trụ này có tác dụng thần kỳ như vậy, vừa lúc mình có được cơ hội chữa thương." Đường Tuấn siết chặt nắm tay, trong mắt hừng hực ý chí chiến đấu: "Đằng Vũ Vân, Đằng Thiên, nhất định bọn mày cho rằng tao đã chết rồi đi. Tuyệt đối không nghĩ đến tao tu luyện, dưỡng thương ở ngay dưới mí mắt của bọn mày."
Năng lượng bên trong huyết trì vượt quá sự tưởng tượng của Đường Tuấn, vốn dĩ anh đã trọng thương, cơ thể có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Nhưng nhờ vào sự thanh lọc của ngọc trụ, tất cả năng lượng trong huyết trì đã chuyển hóa thành thuốc bổ cho anh chữa thương. Chỉ qua nửa tiếng đồng hồ, tất cả những vết thương của anh đã lành lại, thậm chí chân khí bên trong cơ thể còn mạnh hơn vài lần so với lúc trước.
"Nên đi lên rồi." Những vết thương của Đường Tuấn đã được chữa lành, dĩ nhiên muốn ngay lập tức lên trên đánh một trận nữa với Đằng Vũ Vân.
Có sự trợ giúp của huyết trì, Đằng Vũ Vân càng ngày càng mạnh lên, nếu cứ kéo dài thời gian sẽ vô cùng bất lợi cho anh.