CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong đầu Lâm Anh Tài bỗng lóe lên một tia sáng, gấp giọng nói: “Bảy mươi tỷ, tôi mua khối Long Tiên Hương này!”  

Advertisement

Nếu có thể đặt khối Long Tiên Hương lớn như này ở tiệm thuốc nhà mình, chắc chắn sẽ là kho báu của cả cửa hàng, đến lúc đó không biết sẽ thu hút được bao nhiêu mối làm ăn cho nhà họ Lâm, Lâm Anh Tài đã tưởng tượng đến hình ảnh đông như trẩy hội rồi.  

Nhưng đâu ai ngờ anh ta vừa dứt lời thì lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt những người xung quanh nhìn anh ta, không khác gì đang nhìn một kẻ ngu ngốc, ngay cả Hứa Tường Anh đại sư ở bên cạnh cũng nhíu mày.  

“Ha ha! Lâm Anh Tài, là anh ngốc hay nghĩ người khác ngốc vậy, khối Long Tiên Hương lớn như vậy mà anh định dùng bảy mươi tỷ để mua, đầu óc anh có vấn đề đấy à.” Ninh Đình Trung cười khẩy nói.  

Sắc mặt Lâm Anh Tài đỏ bừng, anh ta vừa rồi do quá nóng vội nên mới buột miệng nói. Đương nhiên, trong lòng anh ta, anh ta cũng không hề coi Đường Tuấn là gì cả, chỉ nghĩ rằng anh nhờ có vận may nên mới lấy được Long Tiên Hương. Anh ta vốn cho rằng tiểu tử vừa nghèo kiết xác vừa cổ hủ như Đường Tuấn chắc chắn chưa từng thấy qua số tiền nhiều như bảy mươi tỷ, nên sẽ thẳng thắn đồng ý, quả thực là quên mất còn Ninh Đình Trung ở đây.  

Đường Tuấn cười lạnh, bảy mươi tỷ mà cũng muốn mua khối Long Tiên Hương này, quả thực là kẻ ngốc nói mê.  

“Một trăm bốn mươi tỷ! Nhà họ Vương tôi muốn khối Long Tiên Hương này.” Ánh mắt Vương Tấn Lợi tỏa ra một tầng hào quang, dùng ngữ khí chân thành đáng tin nói. Giống như anh ta dùng một trăm bốn mươi tỷ mua Long Tiên Hương trong tay Đường Tuấn, đó chính là vinh hạnh cho đối phương.   

Lý Ngọc Mai từ kinh hãi cũng dần phục hồi lại tinh thần, đôi mắt xinh đẹp chăm chú quan sát Đường Tuấn, giống như muốn nhìn thấu bí mật của anh. Anh dựa vào cái gì, vận may hay là bản lĩnh thực sự?  

Nhìn bộ dạng mây nhẹ gió khẽ của Đường Tuấn, trong lòng Lý Ngọc Mai càng không thể nào đoán được.  

Nghe thấy Vương Tấn Lợi báo giá, Lâm Anh Tài tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không có ý tiếp tục kêu thêm, nếu như đắc tội với Vương Tấn Lợi, vậy nhà họ Lâm của anh ta về sau buôn bán trên thị trường Y học cổ truyền có thể sẽ gặp nhiều trở ngại.  

“Thế nào? Dùng một trăm bốn mươi tỷ mua Long Tiên Hương của cậu, cũng không coi là bạc đãi cậu. Số tiền như vậy cũng đủ cho cậu sống mấy đời không cần phải lo nghĩ rồi.” Vương Tấn Lợi vẫn bộ dạng kiêu ngạo như cũ, giống như Long Tiên Hương đã là đồ vật ở trong tay mình.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi