CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đằng Vũ Vân cũng nghi ngờ giống như vậy, chẳng lẽ cái khối cứng cứng này chính là huyết quả?  

<

"Ngại quá, huyết quả bị tôi ăn mất rồi, hương vị cũng không tệ lắm đâu. Thứ ông cầm trong tay thật sự là một cục đá đó." Trong lúc cha con nhà họ Đằng đang nghi ngờ món đồ trong tay có phải là huyết quả hay không, thì bỗng nhiên có một giọng nói từ bên trong huyết trì truyền ra ngoài. Sau khi nói xong còn chép chép miệng, tựa như trong miệng còn sót lại chút hương vị nào đó.  

Advertisement

“Hương vị không tệ.”  

Lời nói này vừa vang lên, sắc mặt Đằng Vũ Vân và Đằng Thiên lập tức trở nên khó coi. Đằng Vũ Vân giơ tay ném cục đá mà ông ta tưởng nhầm là huyết quả vào giữ huyết trì, một tiếng vang lớn, tảng đá nổ thành một đám sương máu.  

“Ai đó? Đi ra đây ngay cho tao!” Đằng Vũ Vân quát lớn một tiếng, cả huyết trì bắt đầu dao động, những cơn sóng màu máu cuồn cuộn không ngừng. Cho thấy cảm xúc của Đằng Vũ Vân lúc này đã giận dữ lên đến đỉnh điểm.  

Ông ta vì con trai mà vất vả biết bao nhiêu để tạo ra huyết quả, vậy mà lại bị người khác ăn mất. Hơn nữa đối phương lại thản nhiên, khiêu khích trắng trợn bản thân ông ta. Chuyện này làm sao ông ta có thể nhẫn nhịn được?  

“Giọng nói này nghe có chút quen tai, hình như là giọng của Đường Tuấn thì phải.” Huyền Long Tử nhíu nhíu mày, lẩm bẩm.  

“Không thể nào đâu. Đường Tuấn rơi xuống huyết trì lâu như vậy, sớm đã chết rồi. Nói không chừng là vị cao thủ cảnh giới Thần Hải nào đó, ngay từ lúc đầu đã trốn bên trong huyết trì. Giọng nói của người đó chỉ hơi giống với Đường Tuấn mà thôi.” Trên mặt Trần Thiên Dương đầy vẻ không tin.  

Những người còn lại cũng yên lặng gật đầu, dĩ nhiên bọn họ cũng nghiêng về suy nghĩ của Trần Thiên Dương hơn.  

Huyết trì giống như nước bị đun sôi, bắt đầu trở nên hung bạo. Một bóng dáng thoạt nhìn có chút gầy yếu dần dần xuất hiện ở trước mắt mọi người, sương máu từ từ tan đi, bóng hình dần trở nên rõ ràng hơn.  

“Đường Tuấn, thật sự là Đường Tuấn. Vậy mà cậu ta không có chết!” Mục Phương nhìn thấy dáng hình kia, lẩm bẩm như một tên ngốc.  

Đám người Trần Thiên Dương, Cố Bách Đường và Triệu Tuấn Phong kinh ngạc há hốc mồm, nói không nên lời. Lúc trước bọn họ chắc chắn rằng Đường Tuấn đã chết đến không thể chết được nữa. Vậy mà hiện tại Đường Tuấn vẫn còn sống sờ sờ mà xuất hiện trước mặt bọn họ, thật sự phá nát trí tưởng tượng của bọn họ.  

Còn Hư Cửu Huyền thì sợ tới mức toàn thân đều run rẩy cả lên, không có dáng vẻ nào của một tông sư cả.  

“Là mày!” Đằng Vũ Vân thấy rõ là Đường Tuấn, nghiến răng nghiến lợi nói.  

Chỉ thấy hai chân Đường Tuấn đứng ở phía trên huyết trì, mặc cho huyết trì cứ cuồn cuộn không ngừng, cũng không thể ảnh hưởng một chút nào đến anh.  

Toàn bộ quần áo trên người của anh hầu như đều bị xé rách, chỉ còn lại vài mảnh vải miễn cưỡng còn treo trên người của anh, che lại bộ phận quan trọng nhất của cơ thể. Cơ thể của anh như một mảnh ngọc, dường như đang phát sáng dưới ánh lửa của những ngọn đuốc xung quanh. Tỉ lệ cơ thể hoàng kim cùng với những đường cong hoàn mỹ nhất được hiện lên, nếu như bây giờ người mẫu hàng đầu thế giới đứng trước mặt anh, cũng sẽ tự cảm thấy xấu hổ. Mặc dù vẫn là gương mặt cũ, nhưng lại trắng hơn rất nhiều, hơn nữa lại mang đến cho người nhìn cảm giác vô cùng dễ nhìn.  

“Hả?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi