CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thiếu vu chủ, vừa rồi bên trong xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại cảm thấy giống như động đất. A, là cậu, cậu lại có thể không chết!”  

<

Advertisement

Tiếng động đánh nhau của Đường Tuấn và Đằng Vũ Vân thật sự là quá lớn, cho dù hang động có đóng kín lại, đã ngăn cách phần lớn âm thanh, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của gần mười vị cao thủ tông sư đóng giữ ở tổ địa của dân tộc Mèo. Một số những cao thủ tông sư này trước kia thuộc về dòng chính nhà họ Hoa, sau này phục tùng nhà họ Đằng. Một số hàng ngũ như Trương Thạch, thuộc về dòng chính của nhà họ Đằng được đào tạo từ nhỏ, sau khi Đằng Vũ Vân trở thành người đứng đầu của dân tộc Mèo, bọn họ đã ở lại tổ địa để tu luyện.  

Khi bọn họ đi ra bên ngoài hang động, nhìn thấy tảng đá lớn đóng kín hang động, sợ quấy rối Đằng Vũ Vân, nên không dám tự tiện, chỉ có thể canh giữ ở ngoài động. Nhưng một lúc sau, một luồng kiếm khí kinh động chém nát tảng đá, bóng dáng của Đường Tuấn cùng với Đằng Thiên xuất hiện trước mặt bọn họ.  

Trương Thạch nhìn thấy Đằng Thiên xuất hiện, vốn dĩ là vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Đường Tuấn bên cạnh, ngay lập tức bắt đầu nghi hoặc. Chẳng lẽ vu chủ và thiếu vu chủ bỗng nhiên thay đổi tâm tình, trở nên tốt bụng, có thể tha cho cậu nhóc này một con đường sống!  

Đằng Thiên có nỗi đau cũng tự biết, mặc dù Đường Tuấn không sử dụng bất kỳ mánh khoé không chế nào đối với anh ta, nhưng khi hai người gần trong gang tấc, Đường Tuấn chỉ cần vươn nhẹ tay ra là có thể dễ dàng bóp chết anh, giống hệt với bóp chết con sâu cái kiến. Đối diện với nghi hoặc của Trương Thạch, anh cũng không biết nên trả lời như thế nào.  

Đường Tuấn liếc qua Trương Thạch một cái, thản nhiên nói: “Anh ta đã không còn phải là thiếu vu chủ nữa. Đằng Vũ Vân đã chết rồi!”  

“Cái gì? Không thể nào!” Lần này không chỉ Trương Thạch, ngay cả các cao thủ tông sư khác cũng đều kêu lên sợ hãi.  

Trước khi huyết trì được xây dựng, tu vi võ đạo của Đằng Vũ Vân đã có một không hai ở dân tộc Mèo, gần như được xưng tụng là người đứng đầu dân tộc Mèo. Sau khi xây dựng xong huyết trì, thực lực của Đằng Vũ Vân ngày một mạnh mẽ hơn, từng có một tên thuộc hạ của nhà họ Hoa trách mắng ông ta là người tàn bạo không có nhân tính, kết quả bị Đằng Vũ Vân một chiêu đánh chết, vứt vào huyết trì!  

Từ đó về sau, không còn người nào dám nói này nói kia cha con nhà họ Đằng nữa, cho dù đối diện với tên vô dụng Đằng Thiên này, thì bọn họ cũng đều tỏ ra rất cung kính.  

Nhưng bây giờ Đường Tuấn lại nói Đằng Vũ Vân đã chết rồi, chuyện này thực sự làm cho bọn họ không thể nào tin được.  

“Cậu nhóc, có những lời không thể nói lung tung được. Võ đạo của vu chủ là có một không hai, cho dù mấy người các ngươi có liên thủ với nhau, cũng không phải là đối thủ của ông ấy. Cậu dám nói lung tung, cẩn thận tôi ném cậu làm mồi cho cổ trùng!” Trương Thạch nhìn chằm chằm Đường Tuấn, giọng điệu u ám mà nói.  

“Không sai. Lại có thể ở trước mặt thiếu vu chủ nói lung tung như vậy, thật sự là không biết sống chết.” Có người cười lạnh, phụ họa nói.  

“Thiếu vu chủ, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ bắt giữ cậu ta, ném vào Vạn Trùng Động. Thiếu vu chủ, người nói đi, muốn cậu nhóc này chết như thế nào!”  

Đằng Thiên nghe vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ. Nếu là trước đó, anh ta nhìn thấy đám người này trung thành như thế, chắc chắn sẽ không keo kiệt mà tán thưởng đôi câu. Nhưng bây giờ cha của anh đã bị Đường Tuấn trước mắt đánh chết, anh làm sao dám nói lung tung.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi