CHIẾN THẦN THÁNH Y

Trương Huy khẽ gật đầu, nhưng đối với những tin tức mà bà Độc nói cũng đã tin tám phần. Nếu không chỉ dựa vào hai người bọn họ, không thể nào dám đến nhà họ Trương chủ động xin viện trợ. Nhà họ Trương hung ác mấy năm nay, toàn bộ dân tộc Mèo có ai mà không biết?  

<

“Bà Độc, trước tiên hai người ở đây đợi một chút.” Trương Huy cân nhắc một chút, nói với Trương Nhuận Phát: “Nhuận Phát, con đi theo cha.”  

Advertisement

Trương Nhuận Phát gật đầu đồng ý, trước khi đi còn hài hước liếc mắt nhìn bà Độc và Hoa Tiểu Nam, ánh mắt ấy giống như là mèo trêu đùa với con chuột đang nằm trong tay.  

“Ôi.” Sau khi chờ cha con nhà họ Trương đi xa, bà Độc mới thở dài một hơi, vẻ mặt có chút buồn bực.  

“Bà, nhà họ Trương đồng ý liên minh, không phải là chuyện tốt sao? Vì sao bà lại thở dài.” Hoa Tiểu Nam nghi ngờ hỏi.  

Bà Độc nhìn Hoa Tiểu Nam, nói: “Ha ha, nhà họ Trương cũng không phải có lòng tốt như vậy, dựa vào tính cách không thấy con cá không tung lưới của nhà họ Trương. Chỉ sợ là bọn họ muốn mượn chuyện này để thay thế nhà họ Đằng, khống chế dân tộc Mèo.”  

Hoa Tiểu Nam khẽ giật mình, nói: “Nếu đã như vậy, thì chúng ta đi đi.”  

Bà Độc cười khổ nói: “Hiện tại còn đi được sao? Hơn nữa chúng ta cũng không còn lựa chọn khác, chẳng lẽ cô có thể không quan tâm đến sống chết của Đường Tuấn sao? Đường Tuấn để chúng ta rời đi, chỉ sợ là đã chọc giận sáu vị tông sư khác, lại thêm Đằng Vũ Vân, anh Đường của cô chỉ sợ đang gặp nguy hiểm.”  

Hoa Tiểu Nam cứng đờ, không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.  

Cô ta có thể không cần dân tộc Mèo, nhưng mà tuyệt đối không thể không có Đường Tuấn.  

“Nhìn bộ dạng của cha con nhà họ Trương, chỉ sợ thật sự là đã đi tìm vị lão già kia xuống núi. Không ngờ là lão già chết tiệt kia thật sự còn chưa chết, nếu như vậy, tôi nghĩ nhà họ Hoa gần như là không thể nào nắm giữ lại dân tộc Mèo.” Bà Độc thầm nói, gần như tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.  

Dân tộc Mèo được mệnh danh là một cành có chín mạch, mấy năm gần đây nhà họ Đằng có vị trí cao, mấy mạch bên cạnh khác bị đánh ép tới mức vô cùng thê thảm, dân tộc Mèo nếu không trở thành con rối bị nhà họ Đằng khống chế, thì là các trưởng lão cấp cường giả trong tộc chết đi không có lí do. Chỉ có nhà họ Trương, vẫn giữ vững phong thái phát triển hưng thịnh như cũ, ngay cả Đằng Vũ Vân cũng không dám khinh thường.  

Trưởng lão Hoa Thanh đoán không sai, bà Độc thật sự là đã mang theo Hoa Tiểu Nam đi tới tộc địa của nhà họ Trương. Bà Độc lớn lên ở dân tộc Mèo, từ ông nội của Hoa Tiểu Nam, đến cha của Hoa Tiểu Nam, sau đó là nhà họ Đằng, trải qua thay đổi quyền lực đời thứ ba, biết rõ nhà họ Trương kinh khủng và hùng mạnh. Bà thật sự hiểu rất rõ,  

Nếu như bên trong dân tộc Mèo có thể tìm ra một mạch đối đầu được với nhà họ Đằng và Đằng Vũ Vân, vậy thì chỉ có lão tổ kia và nhà họ Trương!  

Khi bà Độc mang theo Hoa Tiểu Nam đi vào nhà họ Trương, thì tộc trưởng đương nhiệm của nhà họ Trương là Trương Huy tự mình ra nghênh đón, nghênh tiếp hai người vào bên trong đại điện của tộc nhà họ Trương.  

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi vất vả, mặt mũi tràn ngập bi thương của bà Độc và Hoa Tiểu Nam, Trương Huy cười nhạt một tiếng nói: “Không ngờ là bà Độc bà còn dám trở lại dân tộc Mèo.”  

Bà Độc cười lạnh nói: “Có gì mà không dám! Tên Đằng Vũ Vân kia vi phạm vào gia quy, phạm vào những điều đấy, ông ta mới là người phải chột dạ.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi