CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đội trưởng Phó, dáng vẻ của cậu nhóc kia vô cùng suy yếu như vậy cũng được coi là cao thủ. Ông chủ cũng coi chuyện nhỏ nói thành to mà.” Một tên vệ sĩ đi về phía Phó Cường báo cáo tình hình, đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng này, không khỏi cười khẩy nói: “Sau khi rời khỏi núi Yên Tử lại mệt mỏi thành dạng chó như vậy, ha ha, nếu như vậy cũng nói là cao thủ. Thì đội trưởng anh chẳng phải là cao thủ trong cao thủ sao!”  

“Được rồi. Dù sao cũng là khách quý của ông chủ, nói chuyện chú ý có chừng mực một chút!” Phó Cường trầm giọng nói.  

Advertisement

Nhưng trong mắt cậu ta lại lộ ra vẻ tán thành mà coi thường, vốn dĩ thân thể gầy yếu của Đường Tuấn kia rất không xứng với danh hiệu cao thủ, bây giờ nhìn dáng vẻ ngay cả đi đoạn đường núi cũng kêu mệt mỏi, thì đây được tính là cao thủ gì chứ.  

Cậu ta lắc đầu, thầm thở dài nói: “Không biết Thành Đại Hải tìm được tên này từ xó xỉnh phiền phức nào, đoán chừng lại bị người khác gài bẫy. May mắn có tôi bảo vệ, nếu không thì nhà họ Thành này đã sớm bị người ta giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.”  

Đường Tuấn từ lúc ngồi vào bên trong khi tỉnh lại, đã là hoàng hôn. Ngoài cửa sổ xe, ánh nắng chiều chiếu xuống, trải lên cho mặt đất một bộ màu vàng chói lọi.  

“Thế mà nghỉ ngơi mười giờ mới điều chỉnh được.” Trong lòng Đường Tuấn thở dài một tiếng.  

Lúc này anh đang ngồi trên xe RV của Thành Đại Hải, là xe được chế tạo đặc biệt, không gian rất lớn, chứa tám chín người cũng không thành vấn đề. Trừ anh ra, hai cha con Thành Đại hải, Trình Vân thiên còn có đội trưởng vệ sĩ Phó Cường đều ở trên xe.  

Phó Cường đang nói chuyện cùng với Thành Đại Hải, sắc mặt Thành Đại Hải nhìn có chút không tốt, hiển nhiên không phải là chuyện tốt gì.

Nhìn thấy Đường Tuấn tỉnh lại, Trình Vân Thiên vội vàng hỏi: "Anh thấy trong người thế nào rồi?"  

Đường Tuấn nói: "Cũng gần khỏi rồi."  

Thành La Vân vỗ ngực, lè lưỡi, nói: "Ban nãy chú thật đúng là dọa chết người mà. Nếu không phải có cô Trình ngăn cản, cha cháu đã phải đưa chú đến bệnh viện rồi."  

Đường Tuấn cười khổ một tiếng.  

Gương mặt xinh đẹp của Trình Vân Thiên ửng đỏ lên, nói: "Cô bé vốn không quen biết anh, sao lại tận tâm tận lực như vậy."  

Mắt Đường Tuấn nhìn ra cảnh phía ngoài cửa sổ, nói: "Chỉ là lòng nhiệt huyết dâng trào thôi, xem coi có duyên với nhau hay không."  

"Khốn nạn! Tên Vương Hồng Huy nhân lúc tôi không có ở đây dám làm ra loại chuyện này!" Đúng lúc này ở trên đầu xe, bỗng nhiên Thành Đại Hải gầm rú lên.  

"Làm sao?" Đường Tuấn lên tiếng hỏi.  

Thành Đại Hải nghe vậy, xoay người đi nhanh tới, áy náy nói: "Anh Đường, thật ngại quá. Có phải đã đánh thức anh rồi không?"  

Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"  

Thành Đại Hải cười khổ một tiếng, lúc này mới giải thích chuyện đã xảy ra một cách chậm rãi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi