CHIẾN THẦN THÁNH Y

Cơn đau do gãy tay đột nhiên ập tới, Sơn Bá cũng không còn sự đắc ý và tự tin trước đó. Toàn thân ông ra run lẩy bẩy lên, ánh mắt lộ ra vẻ oán hận.  

"Vậy ông đi chết trước đi!"  

Advertisement

Đường Tuấn nói một cách bình tĩnh, sau đó lấy một bàn tay đập vào trên đầu Sơn Bá, đầu Sơn Bá lập tức chảy máu, ánh sáng trong mắt dần dần mờ nhạt. Ông ta đến chết cũng không tin nổi vậy mà mình lại chết ở chỗ này!  

Lạch cạch!  

Mấy tên vệ sĩ cầm gậy cao su nhìn thấy cảnh này, trực tiếp bỏ gậy trên tay xuống đất, sau đó quỳ gối, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ!  

Trong lúc nhất thời, cả không gian trở nên tĩnh mịch lạ thường!

Vương Hồng Huy thấy Đường Tuấn chỉ cần đúng một đòn có thể hạ chết Sơn Bá, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, hai chân mềm nhũn ra, trực tiếp quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ: "Đừng giết tôi! Anh muốn cái gì tôi cũng đều đáp ứng cho anh!"

Đường Tuấn liếc anh ta một cái, biết tên nhóc này đã bị dọa cho sợ mất mật.  

Vương Hồng Huy cũng coi như là có chút tiếng tăm ở trong thành phố Hải Phòng, trong công việc làm ăn cũng có những lúc gặp phải đối thủ khó ưa, cũng sẽ vận dụng một chút thủ đoạn phi thường. Nhưng cũng đều là góp tiền, còn người khác thì góp sức. Ở trong mắt anh ta Sơn Bá đã là một tồn tại giống như cao nhân. Nhưng bây giờ ở ngay trước mặt anh ta, Sơn Bá bị Đường Tuấn đầu tiên là kéo đứt cánh tay, sau đó dùng một đòn đánh chết. Máu chảy tại chỗ, tàn bạo vô cùng! Cái này đã vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng mà anh ta có thể tiếp nhận, nào còn dám chống cự.  

Đường Tuấn quay người giao nhiệm vụ cho Thành Đại Hải nói: "Tìm người xử lý."  

Thành Đại Hải đồng ý, ngược lại anh ta cũng không chút giật mình. Dù sao Đường Tuấn giống như nhân vật thần tiên vậy, giết Sơn Bá đơn giản cũng không có nghĩ lý gì.  

Phó Cường do dự một chút, đi tới, khom lưng nói với Đường Tuấn: "Trước đây không biết anh Đường là cao thủ tông sư, xưng hô cũng không phải phép, xin anh đừng chấp nhặt với tôi."  

Đường Tuấn khoát tay áo, cũng không có tâm tư để mà so đo.  

Phó Cường chỉ là người luyện võ có nội lực ở tầm trung, nhân vật nhỏ bé như vậy sao anh có thể để trong mắt được.  

Chờ Thành Đại Hải sắp xếp mọi việc ổn thảo xong, đông đảo vệ sĩ đi sau. Đường Tuấn mới nói với Vương Hồng Huy: "Theo tôi đi vào."  

Vương Hồng Huy lập tức như được đại xá, thân thể dường như cong thành chín mươi độ ở sau lưng Đường Tuấn. Trình Vân Thiên, cha con Thành Đại Hải còn có Phó Cường vội vàng đi vào theo.  

Phòng khách bên trong biệt thự rất lớn, trên bàn còn có một bình Lafite năm 1982 đang mở, hiển nhiên rằng vừa rồi Vương Hồng Huy và Sơn Bá cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm.  

Đường Tuấn ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn về phía Thành Đại Hải, hỏi: "Dù sao bây giờ cũng nên nói đi. Nếu chỉ vì công ty của cậu hợp tác với Long Đức, cũng không cần thiết phải sử dụng thủ đoạn như vậy. Chắc chắn cậu phải có gì đó khiến người ta nhớ."  

Thành Đại Hải nghe vậy, lông mày nhíu lại, lúc này cũng có chút không hiểu. Bàn về quy mô vốn liếng của công ty, Long Đức thì lớn hơn nhiều so với Nam Thành, không cần thiết dùng loại thủ đoạn này.  

Vương Hồng Huy một bên vội vàng nói: "Anh Đường, tôi biết ở trong đó có nguyên nhân."  

Đường Tuấn nhìn anh ta một chút, ra hiệu cho anh ta nói tiếp. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi