*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông to con tiến lên một bước, giọng nói ồm ồm vang như một cái chuông đồng: “Bọn tôi là ai, hai người không có tư cách biết. Giao người sau lưng cho bọn tôi.”
“Cậu có thù với bọn họ sao?” Đường Tuấn kinh ngạc nhìn Yến Đình Khôi.
Advertisement
Yến Đình Khôi lắc đầu như trống bỏi, nói: “ Đường tiên sưu, tôi chưa từng thấy bọn họ bao giờ.”
Đường Tuấn nhún nhún vai nói: “Mấy người cũng nghe rồi đấy, cậu ta không biết mấy người là ai cả.”
“Ra tay đả thương người khác! Nên giết!” Người đàn ông đeo kiếm lạnh lùng nói.
“Minh Thanh, Tân Kiên, tôi lên bắt cậu ta lại, hai người canh chừng giúp tôi. Đừng để bọn họ chạy mất, Vảy Ngược chúng ta một khi đã muốn bắt người thì chưa từng thất bại.” Tên đàn ông to con nhếch miệng cười một tiếng, điềm nhiên nói.
Người đàn ông đeo kiếm tên Tân Kiên và cô gái trẻ tuổi hơn tên Minh Thanh nghe vậy gật đầu, cả hai người họ đều cho rằng chỉ cần một mình anh ta ra tay là đủ rồi.
Vảy Ngược!?
Trong lòng Đường Tuấn khẽ nhúc nhích, anh cũng đã đoán được thân phận của đối phương.
Rồng có vảy ngược, chạm vào nhất định sẽ gặp phiền phức lớn!
Việt Nam lấy rồng làm con vật tượng trưng, mà vảy ngược trên thân rồng lại là bộ phận yếu ớt nhất. Thân phận ba người trước mắt này không cần nói cũng biết, chỉ sợ bọn họ là những người chuyên môn xử lý mấy chuyện của giới võ thuật trong nước và những cơ mật siêu phàm. Mà chuyện liên quan đến cái cơ mật này, Đường Tuấn cũng đã được nghe qua lời kể của Trình Tuấn Vũ và Trương Tín Triết.
Chỉ có điều anh không nghĩ tới mình lại được gặp nhanh như vậy.
Trong lúc Đường Tuấn đang suy nghĩ thì người đàn ông kia đã động thủ.
“Bồng!”
Người đàn ông kia tung một cước đạp mạnh trên mặt đất, tựa như một con rồng hình người xông thẳng về phía Đường Tuấn. Có thể thấy nhục thể của anh ta vô cùng cường đại, không khí những nơi anh ta chạy qua đều bị phá tan, phát ra những tiếng rít trầm thấp.
Đường Tuấn chỉ mới mở miệng từ chối yêu cầu của bọn họ mà bọn họ đã lập tức ra tay động thủ, sự quả quyết và vô tình như vậy không khỏi làm Đường Tuấn phải nhíu mày.
“Cút đi!” Bàn tay người đàn ông kia chụp về phía Đường Tuấn. Trong mắt anh ta, cái thân hình cũng gầy gò không kém Tân Kiên của Đường Tuấn này hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta. Mục tiêu của anh ta chính là Yến Đình Khôi đang đứng sau lưng Đường Tuấn.
“Đáng chết!” Tròng mắt Đường Tuấn hơi híp lại, đồng thời cũng tung ra một chiêu.
“Dám đọ nhục thân với Thành Kha, tên này chán sống rồi sao?” Minh Thanh ở đối diện thấy vậy không khỏi nhếch miệng, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Tân Kiên cũng lắc đầu nói: “Bây giờ, những người tự phụ cũng quá nhiều. Vảy Ngược chúng ta được tạo ra chính là để loại bỏ những nguy hại như vậy cho xã hội. Nhìn qua, thằng nhóc này cũng không phải là người tốt gì, để Thành Kha tiện tay giết chết luôn cũng tốt! Tránh lại phiền đến tay chúng ta.”