CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đường Tiên sư, tôi ở Vu Môn có nghe người ta nói đến tổ chức Vảy Ngược này, bọn họ chuyên xử lý những chuyện cơ mật của giới võ đạo này, cũng đại biểu cho thái độ của quốc gia với những người luyện võ. Vừa rồi anh vừa làm hai người bị thương, lại phế đi một người, thật sự không có chuyện gì sao?” Yến Đình Khôi lo lắng hỏi.  

Advertisement

Bây giờ cũng không phải là thời đại vũ khí lạnh như trăm ngàn năm trước kia, con người cũng không thể ỷ vào sức mạnh bản thân mà tung hoành mọi nơi được, hơn nữa hồi đó cũng có quy định không thể tùy tiện sử dụng võ thuật. Thời nay vũ khí nóng được phát minh ra, khoa học không ngừng phát triển, súng ngắn, súng ngắm, lựu đạn, đạn hạt nhân…   

Một người bình thường cầm một cây súng ngắn là có thể giết chết người luyện võ cấp Nội Kình. Nếu là một tên bắn súng bắn tỉa chuyên nghiệp được cấp thêm bộ ống ngắm thì còn có thể giết được cả người luyện võ cảnh giới Chân Khí! Mà những thứ vũ khí như lựu đạn, đạn hạt nhân này đến cả cao thủ cảnh giới Thần Hải cũng phải đầu hàng.  

Vu Môn có đến vài chục cao thủ cảnh giới Thần Hải bảo vệ, nếu bàn về thực lực thì tìm trong cả giới luyện võ cũng không tìm được đối thủ cạnh tranh. Nhưng đến cuối cùng, một Vu Môn cường đại như thế nhưng lại quá mức càn rỡ, chỉ cần người bên ngoài thao túng một chút đã rối loạn, đến cuối cùng mới trở thành đối tượng của Vảy Ngược.  

Trong xã hội này, địa vị của người luyện võ càng ngày càng không còn nhiều ý nghĩa, cho nên có rất nhiều gia tộc luyện võ quyết định ở ẩn. Cũng chính vì thế mà phần lớn mọi người bình thường đều không biết đến sự tồn tại của những người luyện võ và thuật pháp!  

Sự hưng thịnh của võ thuật trong quá khứ giờ đã tan thành mây khói, vừa quay đầu đã biến mất không còn.  

Đây là nhận thức chung của tất cả người luyện võ.  

Đường Tuấn bỗng nhiên cười nói: “Vậy ý của cậu là, tôi phải giao cậu cho bọn họ sao?”  

Yến Đình Khôi khẽ giật mình, coi như cậu ta không có quan hệ gì với Vảy Ngược nhưng cũng biết một khi rơi vào tay bọn họ thì kết cục nhất định sẽ rất thê thảm. Nhẹ có thể bị khống chế, ép buộc khai ra những gì mình được học, nặng thì có thể bị phế tu vi, hay thậm chí là mất mạng. Nghĩ tới những thứ này, cơ thể khô gầy của cậu ta không khỏi run lên bần bật. ánh mắt thì lộ ra sự sợ hãi.  

Đường Tuấn thấy thế không khỏi cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm mênh mông, nhếch miệng tạo ra một đường cong, nói: “Yên tâm đi. Đây chỉ là việc nhỏ, bọn họ không dám đối phó với tôi đâu.”  

Anh biết rõ tiềm lực và uy hiếp của mình. Nếu chỉ là cao thủ luyện võ bình thường, hoặc là người luyện võ đến cảnh giới Thần Hải thì chỉ sợ sẽ phải cúi đầu trước ba người Minh Thanh kia.  

Nhưng Đường Tuấn là Hậu Thiên Đạo Thể, có Tuyệt Thế Chi Tư! Vảy Ngược cũng biết được năng lực của anh, cho nên chỉ cần Đường Tuấn không làm ra chuyện gì quá mức thì Vảy Ngược sẽ chỉ lôi kéo mà không lựa chọn đối phó với anh. Bọn họ không muốn có một đối thủ bất khả chiến bại trong tương lai. Nếu như Vảy Ngược có những hành vi ngang nhiên thì có lẽ toàn bộ giới võ thuật đã đứng lên phản kháng hết rồi, tổ chức của bọn họ cũng sẽ không tồn tại đến tận bây giờ.  

Không nghĩ tới chủ nhân của cậu ta lại là Hậu Thiên Đạo Thể. Có lẽ đi theo Đường Tuần cũng không phải là chuyện gì xấu.  

Yến Đình Khôi lộ vẻ kinh ngạc, lúc này cậu ta mới nghĩ lại mấy lời Minh Thanh đã nói, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn khi gặp được Đường Tuấn.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi