*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc trước dân tộc Mèo giết Trương Viễn Quốc khi chỉ mới bước vào cảnh giới Thần Hải không đến ba tháng. Nhưng nghiêm túc mà nói, đấy còn chưa được coi là cảnh giới Thần Hải hoàn toàn.
Trên núi Thượng Vân kia cũng đã đánh bại Trương Tĩnh Hòa và người luyện võ bậc nhất Phạm Nam Thiên, việc này cũng không nói lên được điều gì. Chẳng qua trên thế giới này lại nhiều thêm một người luyện võ vô địch mà thôi. Cũng không chứng minh được Đường Tuấn sẽ giống như Hàn Nhật Long, có thể gi3t chết cả một cao thủ cảnh giới Thần Hải chân chính!
Advertisement
Đương nhiên, bọn họ khẳng định như vậy là do chuyện anh đánh bại Trương Tín Triết ở núi Yên Thế rất ít người biết. Nếu như Hư Thiên Quang biết được đến cả Trương Tín Triết cũng phải bại dưới tay anh thì đã không dẫn theo đám người này đến đây rồi.
Hư Thiên Quang nhìn về phía Đường Tuấn, con ngươi hơi co lại, bỗng trên mặt lại lộ ra một nụ cười quỷ dị, cười khẩy nói: “Có thể Hậu Thiên Đạo Thể rất mạnh nhưng đáng tiếc, nó cũng có giới hạn của nó. Đạo Thể không thể vào Thần Hải được thì cũng chỉ là người thường thôi, cũng sẽ phải nhận tổn thương!”
Mấy người Trình Vân Thiên, Vương Khải Niệm nghe vậy đều đưa mắt sang nhìn Đường Tuấn. Vốn cơ thể của Đường Tuấn giống như ngọc lưu ly bây giờ lại xuất hiện những đường vân tinh mịn xung quanh, như bát sứ trắng tinh lại xuất hiện vết nứt vỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan, mà máu trong cơ thể anh cũng từ vết nứt này thấm ra ngoài.
“Đường Tuấn, anh…” Trong lòng Trình Vân Thiên cả kinh.
Cô đi theo Đường Tuấn gần một tháng nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh bị thương đến chảy máu.
Trên mặt Vương Khải Niệm lộ ra ý cười khoái chí, lớn tiếng nói: “Hóa ra anh cũng bị thương rồi.”
Đường Tuấn lắc đầu, thật sự anh bị thương.
Nếu chỉ đã sử dụng sức lực để phá vỡ bức tường âm thanh, anh không thể tung ra thêm mười mấy quyền nữa được.
Nhưng vừa rồi anh lại ra liên tục tám quyền, đây cũng đã đến cực hạn của anh rồi. Nếu không phải bản thân còn có Thần Tàng Quyết của Đạo Tạng Thoát Thai Tự, huyền diệu vô song thì chỉ sợ nhục thân của anh cũng đã sụp đổ.
“Nhưng đủ để giết ông!” Đường Tuấn ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy, ẩn chứa sát ý kinh khủng.
Anh cũng không dám vận dụng Đạo Thể Nhục Thân Chi Lực nữa, cứ như vậy từng bước từng bước đi về phía Vương Khải Niệm và Hư Thiên Quang.
“Nghe nói thân thể người bất tử, hôm nay tôi sẽ phá nát nó cho mọi người cùng xem.” Trong mắt Hư Thiên Quang bùng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt. Đường Tuấn đã bị thương cũng cho ông ta hy vọng gi3t chết được Đạo Thể. Nhục Thân của Đạo Thể cất giấu rất nhiều điều kỳ diệu, nếu có thể gi3t chết Đường Tuấn, nghiên cứu nhục thể của anh thì không chừng nhà họ Hư có thể tạo ra một Hậu Thiên Đạo Thể khác thì sao? Cũng có thể đền bù được tổn thất của tám người đạt cảnh giới Chân Khí kia.
Thân hình Hư Thiên Quang khẽ động, tung ra chiêu thức dồn dập như sóng dữ hướng về phía Đường Tuấn. Nhà họ Hư nổi tiếng về pháp quyền trong giới võ thuật, một quyền này của Hư Thiên Quang cũng đã đạt đến đỉnh phong. Trong nháy mắt một cái đầu sư tử lông vàng óng mượt xuất hiện trên tay ông ta, nó há to mồm gầm thét!
“Nộ sư quyền!”
Đây là quyền pháp cao cấp nhất của nhà họ Hư, người tu luyện sẽ có được năng lực như hổ như báo! Một quyền đánh ra làm muôn thú thần phục, có bản lĩnh phi thường của một vị vua chúa. Mà một quyền này của Hư Thiên Quang vẫn không ngừng tụ lực lại, có thể nó có thể sánh ngang với một đao của Phạm Nam Thiên. Chỉ với một chiêu này, ông ta hoàn toàn có tư cách tiến vào Thần Hải.