*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ mặt của ông lớn Tôn và ông hai Tôn lập tức trở nên khó coi, nhưng trong mắt vẫn còn kiêng kị. Cho dù Đạo Thể bị thương, nhưng mà vẫn là Đạo Thể, bất khả chiến bại.
Chờ Mộ Dung Lan lùi về phía sau, Tôn Gia Minh đưa mắt ra hiệu cho ông lớn Tôn và ông hai Tôn, khóe môi hai người cong nụ cười khẩy, thúc giúc chân khí cả người gi3t chết Đường Tuấn.
Advertisement
Trên đôi tay của ông lớn Tôn bị bao trùm bởi một lớp màu ngăm đen, tựa như là được chế tạo từ sắt thép. Đôi tay ông hai Tôn được bao bọc trong một tầng chân khí màu vàng, một cảm giác áp lực nặng nề lan tỏa ra từ chân khí màu vàng, thậm chí những người trong sân còn dần cảm thấy khó thở. Hai luồng khí thế cực mạnh dần dần lớn mạnh từ trên người bọn họ.
“Chú Thiết Thủ! Hỗn Nguyên Quyền!”
Chú Phúc thấy thế, lập tức hét lên thất thanh.
“Chú Phúc, hai loại công pháp này rất lợi hại sao?” Mộ Dung Lan lo lắng nhìn Đường Tuấn.
Trong mắt chú Phúc có vẻ khiếp sợ, nói: “Đương nhiên lợi hại. Nghe nói nếu tu luyện Chú Thiết Thủ đến cảnh giới cao thâm, thì có thể chặt đứt kim loại bằng một tay, thậm chí cho vào lò luyện cũng sẽ không hề tổn thương chút nào, cho nên mới có danh hiệu Chú Thiết. Còn nghe nói Hỗn Nguyên Quyền có chín tầng sức mạnh, từng tầng từng tầng chồng lên nhau, nghe nói đến tầng thứ chín, thậm chí có thể đánh cho người luyện võ đạt đến cảnh giới Thần Hải bị thương.”
Vậy Đường Tuấn có thể thắng không?” Giọng điệu của Mộ Dung Lan rất bất an, không chắc chắn.
Chú Phúc lắc đầu, nói: “Rất khó. Chú Thiết Thủ và Hỗn Nguyên Quyền, một thủ một công, e là chỉ có cảnh giới Thần Hải trong truyền thuyết mới có thể chiến thắng, dù Đường Tuấn có mạnh thì cũng sợ chỉ có thể miễn cưỡng không thua mà thôi.”
Mộ Dung Lan nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Mà trên mặt Tôn Gia Minh đứng bên kia lộ ra vẻ ngạo nghễ, tuy rằng Chú Thiết Thủ và Hỗn Nguyên Quyền không phải là kỹ năng võ thuật cao nhất của nhà họ Tôn, nhưng ông lớn Tôn và ông hai Tôn phối hợp lại, thì dù có đối mặt với cảnh giới Thần Hải thì cũng dám đấu một trận.
“Hậu Thiên Đạo Thể, tôi muốn xem anh làm sao đối phó được với trận chiến này?” Tôn Gia Minh híp đôi mắt lại, lộ ra vẻ nguy hiểm.
Nhan Minh càng sợ hãi kêu lên: “Giết! Giết anh ta!”
Nhưng còn Mộ Dung Hà đã có kinh nghiệm, không lên tiếng.
Chú Phúc nhìn về phía Đường Tuấn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Đường Tuấn, đừng để cho khí thế của bọn họ tăng l3n đỉnh! Mau ra tay ngăn cản bọn họ đi!”
Đường Tuấn nghe vậy, lắc đầu, nói: “Không sao.”
Anh duỗi tay ra một chiêu, chân khí phóng ra khỏi cơ thể, chém đứt một cành liễu rồi cầm trong tay.
Vừa dứt lời, vẻ mặt chú Phúc đã trở nên kỳ lạ, tên Đường Tuấn này đúng là rất tự cao. Cầm một cây cành liễu là có ý gì, chẳng lẽ anh định dùng cành liễu này để nghênh chiến với sự kết hợp mạnh mẽ của ông lớn Tôn và ông hai Tôn sao?
Đến cả vẻ mặt của ông lớn Tôn và ông hai Tôn cũng trở nên lạnh lùng, nói: “Thằng oắt con ngông cuồng!”