CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt anh xuất hiện một chút lạnh lẽo, nhìn dáng vẻ thuần thục của Ngôn Hoà Minh, anh có thể khẳng định đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm ra loại chuyện này. Lấy người sống để dưỡng thi khí, sau đó lại dùng thi khí cung cấp ngược lại cho cái xác chết trong tay anh ta. Loại thủ đoạn này thực sự độc ác vô cùng! Thật đáng chết!  

Con ngươi của Ngô Hoàng Phi co lại, nói: “Sao thế được? Đây không phải là thuốc tránh độc hả? Sao lại trở thành thuốc nuôi xác chết rồi? Anh có nhìn lầm không đó.”  

Advertisement

Đường Tuấn nói: “Cậu nhìn nè.”  

Đường Tuấn nghiền nát viên thuốc nuôi xác chết trong tay thành bột phấn, bỏ nó vào trong nước rồi nhỏ lên ngọn cỏ ven đường đi. Tốc độ héo rũ của ngọn cỏ nhỏ có thể quan sát được bằng mắt thường, từ lá xanh trở thành lá khô.  

“A!” Ngô Hoàng Phi chưa từng thấy chuyện nào vượt xa lẽ thường đến vậy, anh ta lập tức sợ hãi hét lên, may mà Đường Tuấn kịp thời che kín miệng anh ta lại.  

“Anh Đường à, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có cần vạch trần bọn họ không?” Ngô Hoàng Phi miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, trong lòng anh ta có hơi hoảng loạn khi nhìn thấy một đám người uống viên thuốc nuôi xác chết chẳng chút nghi ngờ.  

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Tạm thời không cần.”  

Anh lấy ra một viên thuốc và nói: “Đây mới là viên thuốc tránh độc. Cậu uống nó vào trước đi.”  

“Vậy còn anh?” Ngô Hoàng Phi thấy Đường Tuấn chỉ lấy ra một viên thuốc, không nhịn được hỏi.  

Đường Tuấn nói: “Tôi không cần.”  

Ngô Hoàng Phi còn định nói gì đó, nhưng nghe được sự tự tin trong giọng nói của Đường Tuấn, rồi nghĩ đến việc Đường Tuấn chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra được thuốc nuôi xác chết ngay, anh ta chỉ có thể uống viên thuốc ở trong tay.  

“Anh Đường của mình chắc không phải người tầm thường. Vừa rồi mình còn không biết tự lượng sức mà nói sẽ bảo vệ anh ấy, bây giờ ngẫm lại, cảm thấy xấu hổ quá thể.” Ngô Hoàng Phi nhìn vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh của Đường Tuấn, trong lòng cũng sinh ra cảm xúc kỳ lạ.  

Hư Tĩnh Văn nhìn một đám người uống cái gọi là thuốc tránh độc vào, ngay cả Trần Lệ Lệ trên lòng anh ta cũng đã uống một viên, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười lạnh. Anh ta biết rất rõ Ngôn Hoà Minh dùng loại thủ đoạn gì. Có điều, mười mấy người bình thường này không đủ tư cách để cậu cả nhà họ Hư lên tiếng nhắc nhở. Về phần Trần Lệ Lệ, cô ta chỉ là một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ, chết thì thôi.  

Đám người Đinh Thiếu Trung còn chưa biết chuyện. Sau khi uống viên thuốc nuôi xác chết, họ cảm thấy tinh thần của mình dao động, còn chủ động cảm ơn Ngôn Hoà Minh.  

Nửa tiếng sau, mọi người cuối cùng cũng đến thung lũng Đầm Lầy mà Đinh Thiếu Trung nói tới. Thung lũng đầm lầy này có địa hình kỳ lạ, ba mặt bị núi bao bọc, chỉ có một lối ra duy nhất. Nơi trung tâm nhất trong thung lũng là một đầm lầy đầy sương mù bao phủ, đám sương mù kia có màu xám nhạt giống như bị thứ gì đó lẫn vào, nhiệt độ nóng rực từ trong sương mù tràn ra bên ngoài. Bên ngoài thung lũng là mùa đông lạnh giá, nhưng khi bước chân vào trong thung lũng thì lại giống như biến thành mùa hè nóng bức khiến người ta ướt đẫm mồ hôi.  

Màn sương màu xám nhạt bao trùm toàn bộ khung cảnh bên trong thung lũng Đầm Lầy, thỉnh thoảng có một tia sáng đỏ lóe lên trong màn sương làm cho người ta không thể nhìn ra trong đó đang che giấu thứ gì.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi