*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giọng nói phát ra từ trong đội ngũ của nhà họ Tôn. Người nói chính là người đã từng đánh nhau với Đường Tuấn, ông cả nhà họ Tôn. Ông ta và ông hai nhà họ Tôn giống nhau, đều là những người theo đi theo bên cạnh bảo vệ Tôn Vận Kỳ từ lâu.
Sắc mặt của Hư Tĩnh Văn khó chịu, lạnh lùng nói: “Ông cả nhà họ Tôn, nếu ông có bản lĩnh thật sự thì hãy đến trước mặt cha tôi nói lại những lời đó một lần nữa, hoặc là đi tìm Đạo Thể, cần gì nói mấy lời châm chọc ở trong đây chứ.”
Advertisement
Ông cả nhà họ Tôn nghe vậy thì cười khẩy rồi nói: “Ha ha. Đạo Thể thôi mà, cũng đâu phải bất khả chiến bại. Chờ tôi lấy được linh quả, nhà họ Tôn tôi sẽ bắt Đạo Thể cho người trong thiên hạ nhìn xem.”
Khi giọng ông ta vừa dứt, sương mù màu xám nhạt vốn đang bao phủ đầm lầy bỗng nhiên bắt đầu di chuyển, chúng cùng đi về chỗ chính giữa, giống như ở đó có một cái miệng lớn đang hút lấy đám sương mù.
Linh quả sắp ra đời!
“A Di Đà Phật!” Hòa thượng Phù Hưng nhỏ giọng niệm một câu Phật hiệu, trong mắt hiện lên sự nóng bỏng.
Khí tức trên người Tôn Vận Kỳ xông thẳng lên trời, râu tóc dựng đứng lên hết, giống như chiến thần tái sinh.
Một bà lão lưng còng vốn đang đứng bên cạnh bảo vệ Cơ Thục Quyên bất ngờ đứng thẳng người dậy, trong đôi mắt gà nua đục ngầu phóng ra tinh quang, một thân khí tức cường đại không hề thua kém Tôn Vận Kỳ và hòa thượng Phù Hưng!
“Nhị Trưởng lão của Phái Thần Châm, Khúc Tường Vi!” Hư Tĩnh Văn hét toáng lên.
“Thằng quỷ nhỏ của nhà họ Hư cũng có chút kiến thức đấy! Nếu là Hư Thiên Quang thì còn có tư cách đáng ngang hàng với tôi một lần. Cậu và thằng quỷ nhỏ khống chết xác chết nhà họ Ngôn hãy cút ra khỏi chỗ này. Nếu không, đợt chút tôi nữa ra tay, chết thì đừng có trách!” Lông mày bạc trắng của Khúc Tường Vi khẽ nhếch lên, trong giọng nói của bà ta có sát khí lạnh lẽo thấu xương.
Ánh mắt của Hư Tĩnh Văn lộ ra vẻ kinh hãi. Trước khi Khúc Tường Vi trở thành trưởng lão của Phái Thần Châm, tiếng tăm của bà ta trong giới võ thuật đã rất vang dội, không biết bao nhiêu nam giới tập võ bị bà ta đánh từ tàn phế cho đến chết. Bà ta được mọi người coi là nữ la sát. Tuy rằng mười năm trước Khúc Tường Vi đã đi vào Phái Thần Châm làm Nhị trưởng lão, được Phái Thần Châm che chở, hiếm khi phải ra tay, nhưng tên tuổi của bà ta vẫn đáng sợ như cũ!
“Làm sao bây giờ?” Hư Tĩnh Văn nhỏ giọng hỏi Ngôn Hoà Minh.
Đôi môi mỏng của Ngôn Hoà Minh phun ra một chữ: “Giết!”
Hai bàn tay của anh ta chuyển động như ảo ảnh, mười ngón tay co lại, trông như một đóa hoa chết chóc đang nở rộ!
“Đi!”
Ngôn Hoà Minh lại quát lên thật khẽ.
Giọng nói của anh ta vừa dứt, đám người phía sau lưng đã sớm bị dọa cho ngây người bỗng nhiên bắt đầu run rẩy cơ thể. Từng sợi thi khí chui ra từ đỉnh đầu của bọn họ. Mặc dù mới chỉ uẩn dưỡng chưa tới một tiếng, nhưng thi khí này đã lớn mạnh hơn gấp hai lần. Điều này cho thấy viên thuốc tránh độc trong tay Ngôn Hoà Minh tàn nhẫn đến độ nào.
Theo từng luồng thi khí chui ra ngoài, khuôn mặt của Đinh Thiếu Trung, Trương Văn Minh, Trần Lệ Lệ và những người khác lập tức mất đi huyết sắc giống như đang bị ốm nặng, hai chân mềm nhũn ngồi thẳng xuống đất, một số người có thể chất yếu hơn thậm chí còn ngất xỉu. Vừa rồi Ngôn Hoà Minh ra tay rút thi khí ra, cũng đồng nghĩa với việc rút tinh hoa trong mạng sống của bọn họ, tương đương với việc đột nhiên mất đi ba bốn năm tuổi thọ.