CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù là Tôn Vận Kỳ hay hoà thượng Phù Hưng, lúc này bọn họ đều đã ở ngưỡng cửa của Cảnh giới Thần Hải, chỉ thiếu có một cơ hội để đột phá. Đặc biệt là hoà thượng Phù Hưng, ông ta tu luyện Phù Đồ Luyện Thể Quyết bí truyền của chùa Bái Đính nên khó đột phá hơn so với người bình thường. Nếu có quả Xích Viêm trợ giúp, ông ta có thể giác ngộ và bước qua ngưỡng cửa kia.  

Ngay cả Khúc Tường Vi cũng hơi động tâm, bà ta muốn vứt bỏ Cơ Thục Quyên để đoạt quả Xích Viêm. Nhưng một lúc sau, bà ta đã đè ý nghĩ này xuống. Dược lực của quả Xích Viêm rất mãnh liệt, cũng chỉ có một cao thủ võ thuật đang ở thời đỉnh cao như Tôn Vận Kỳ, hoặc là cơ thể mạnh mẽ cỡ hoà thương Phù Hưng mới chứa nó nổi. Bà ta đã già rồi, nếu cưỡng ép dùng nó thì có nguy cơ bị nổ tan xác chết. Thay vì mạo hiểm như thế, bà ta thà dựa vào đại thụ của Phái Thần Châm còn thực tế hơn.  

Advertisement

“Thì ra là quả Xích Viêm! Ông ta nhất định phải đoạt được nó! Tuy rằng cha đã là cao thủ Cảnh giới Thần Hải, nhưng ông cũng đã quá già yếu, không thể bảo vệ nhà họ Tôn được mấy năm nữa. Nếu ông ta có thể đột phá Thần Hải thông qua quả Xích Viêm, vậy thì nhà họ Tôn tôi có tới hai Thần Hải, đủ để đứng vững ở vị trí gia tộc võ thuật hàng đầu hiện nay.” Trong đầu Tôn Vận Kỳ lóe lên suy nghĩ.  

“A Di Đà Phật!” Phù Hưng đọc một danh hiệu Phật, nhưng dù vậy, ông ta vẫn không thể giữ cho tâm trạng của mình thôi rung động. Trước sức hấp dẫn của việc tiến vào Thần Hải, dù Bồ Tát chặn đường, Phù Hưng cũng có thể nảy sinh suy nghĩ gi3t chết!   

Đùng! Đùng! Đùng!  

Ba âm thanh trầm đục đồng thời vang lên. Ba người Tôn Vận Kỳ, hoà thượng Phù Hưng và Khúc Tường Vi ra tay cùng một lúc.  

“Hoà thượng già, nhà Phật chú trọng lục căn thanh tịnh, ông đã động lòng tham rồi, cút đi!” Tôn Vận Kỳ quát lên rồi phất tay một cái, một luồng nguyên khí như biển rộng sông lớn bay về phía hoà thượng Phù Hưng.  

“Nếu như lão tăng ăn được quả Xích Viêm rồi có thể mượn thêm năm trăm năm từ ông trời nữa, thì động lòng tham có sao đâu? Ngay cả Phật Tổ cũng không thể ngăn cản tôi trường sinh!” Đôi tay khô gầy của hoà thượng Phù Hưng nắm lại, ông ta chỉ dùng cơ thể là đã tiếp được một đòn của Tôn Vận Kỳ. Hai tay của ông ta giống như thân cây, tạo cho người ta cảm giác giống như gầy trơ xương, nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh to lớn vô cùng, khiến người khác phải kinh ngạc.  

“Chết tiệt! Thân thể của hoà thượng già Phù Hưng này quá mạnh. Dù tôi có dùng hết toàn lực, e là phải mất mấy trăm chiêu mới có thể đánh bại ông ta.” Sắc mặt của Tôn Vận Kỳ lạnh lẽo, quay sang nói với Khúc Tường Vi, “Nữ la sát, bà giúp tôi đoạt được quả Xích Viêm, nhà họ Tôn tôi sẽ bảo vệ bà, bà thấy sao?”  

Khúc Tường Vi nở một nụ cười cực kỳ xấu xí, nói: “Ha ha. Quả Xích Viêm này là linh dược có một không hai trên đời, cho các ông thì cũng đạp hư nó thôi. Chỉ có Phái Thần Châm của tôi mới có thể phát huy hết tác dụng của nó, tôi thấy hai người nên buông tay đi”  

“Không biết xấu hổ!” Tôn Vận Kỳ và  hoà thượng Phù Hưng cùng mắng chửi ở trong lòng.  

“Cha, cản Đường Tuấn lại!” Vào đúng lúc này, giọng nói của Tôn Gia Minh bỗng nhiên vang lên bên tai ba người họ.  

Tim Tôn Vận Kỳ vừa nhảy lên, nhìn lại chỗ phát ra âm thanh, ông ta chỉ thấy Đường Tuấn lúc này đang đạp lên trên đầm lầy như đi trên mặt đất bằng phẳng, điệu bộ thảnh thơi chầm chậm đi về phía quả Xích Viêm, hoàn toàn không để ba người họ vào trong mắt.  

“Đường Tuấn, cậu muốn chết hay sao mà dán tranh giành nó với tôi!” Tôn Vận Kỳ gầm lên.  

Đường Tuấn nở nụ cười hờ hững, nói: “Quả Xích Viêm đâu phải của nhà họ Tôn các người, tại sao tôi không thể giành lấy.”  

Anh nói dứt câu, tiếp tục đi về phía trước.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi