CHIẾN THẦN THÁNH Y

Pháp  m khữ cười nói: "Điều này cũng không trách đệ. Ai mà ngờ được Đạo Thể lại xuất hiện cơ chứ. Nay cậu ta chưa chết, lại vô địch trong cùng cảnh giới, đệ thua cũng không oan."  

Vị hòa thượng trẻ tuổi bên cạnh bỗng nhiên xen mồm nói: "Thưa thầy, vậy dứt khoát để con vào đời, trực tiếp đánh chết anh ta là được rồi. Chỉ là một tên Đạo Thể bị thương thôi, người khác sợ anh ta, nhưng con lại không."  

Advertisement

Giọng điệu của hòa thượng trẻ ấy vô cùng kiêu căng, vừa nói mấy câu đã đòi đánh chết Đạo Thể. Nhưng bất kể là trụ trì Pháp  m đại sư hay Phù Hưng cũng không để bụng, giống như lời anh ta nói là thật vậy.  

Pháp  m nói: "Luân Châu, bây giờ còn chưa phải lúc để con vào đời. Con là hy vọng của Chùa Bái Đính ta, chùa ta có thể lặp lại thời đại của Hàn Nhật Long vào ba trăm năm trước hay không đều dựa vào con. Chỉ khi con bước vào cảnh giới Thần Hải mới có thể đi ngang thời đại. Đến lúc đó, sẽ không ai có thể ngăn cản con. Chỉ một tên Đạo Thể mà thôi, vẫn chưa đáng để Chùa Bái Đính chúng ta ra tay."  

Hòa thượng trẻ tuổi kia chính là đại sư huynh Luân Châu trong miệng đám chú tiểu.  

Luân Châu bĩu môi, mặt lộ vẻ khinh thường. Nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, mạnh như Hàn Nhật Long ở ba trăm năm trước cũng không thể đối đầu với cả thế giới, dù anh ta có ngông cuồng đến mấy thì cũng không dám nói có thể vượt mặt Hàn Nhật Long.  

"Đợi mình bước vào Thần Hải, Hàn Nhật Long có sống lại thì cũng phải cúi đầu trước mặt mình." Luân Châu siết chặt nắm tay, nghĩ thầm.  

"Đường Tuấn đến thăm hỏi Chùa Bái Đính!" Đúng lúc này, một tiếng nói như sấm rền chợt vang lên.  

Vừa dứt lời, toàn bộ điện thờ đều im phăng phắc.  

Phù Hưng run rẩy đôi môi, nói: "Cậu, cậu ta thế mà thật sự dám đến."  

Trong con người Pháp  m chợt lóe lên một vệt sáng, cả người rung lên, điện thờ bèn vang lên từng tiếng sấm rền.  

Còn Luân Châu thì bật người lên, lớn tiếng nói: "Hay! Can đảm đấy! Vừa khéo để con làm thịt anh ta, dùng máu thịt của anh ta đúc lại cơ thể mình!"  

Pháp  m chậm rãi đứng dậy, nói: "Phù Hưng sư đệ, đệ theo ta ra ngoài xem sao. Luân Châu, con chờ ở đây trước đã."  

Luân Châu hơi khó chịu hỏi: "Thưa thầy, tại sao chứ?"  

Pháp  m nhàn nhạt nói: "Suy cho cùng, con cũng không phải Đạo Thể thật sự."  

Vừa nói xong, Pháp  m bèn đi ra khỏi giới luật viện với Phù Hưng, chỉ để lại một mình Luân Châu.  

Luân Châu sững sờ tại chỗ, ngẫm nghĩ câu đó. Một lát sau, anh ta nổi điên đứng dậy, đập vỡ hết tất cả mọi thứ nhìn thấy, giống như thú dữ gầm gừ trong giới luật viện.  

Pháp  m và Phù Hưng đi đến trước cổng chùa bèn thấy được Đường Tuấn đang bị mười mấy hòa thượng cầm côn dài bao vây và mấy chú tiểu núp sau bóng cây run bần bật.  

"Dừng tay!" Pháp  m quát bảo đám hòa thượng đang định ra tay ngừng lại.  

Đám hòa thượng nhường ra một con đường để Pháp  m và Phù Hưng đi đến trước mặt Đường Tuấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi