CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chào mọi người, tôi là bạn của anh Đường." Hoa Tiểu Nam rụt rè giới thiệu.  

Ngô Kim thì vẫn còn ổn, tối hôm qua ông ta không tham gia tiệc rượu trong trang viên nhà họ Từ nên đương nhiên không rõ thân phận của Hoa Tiểu Nam. Nhưng ông ta cảm thấy cô gái trước mặt này rất được người ta thích.  

Advertisement

"Cô gái này khiêm tốn lễ phép như vậy nhưng sao Đường Tuấn lại kiêu căng ngạo mạn như thế? Đúng là khiến người ta không thể hiểu được." Ngô Kim thầm nghĩ trong lòng.  

Advertisement

Mà Vương Khâm thì sao?  

Lúc này ông ta nói với giọng run rẩy: "Cô... Cô Hoa."  

Hoa Tiểu Nam mỉm cười tít mắt, nói: "Các ông là bạn của anh Đường, gọi tôi Tiểu Nam là được rồi."  

Nói rồi Hoa Tiểu Nam còn nhìn Đường Tuấn, hỏi: "Anh Đường, tại sao em chưa từng nghe thấy anh nói đến hai người bạn này?"  

Trong lòng Vương Khâm lập tức rùng mình, nhìn Đường Tuấn với vẻ tội nghiệp đáng thương.  

Nếu như lúc này Đường Tuấn nói xấu ông ta một hai câu trước mặt Hoa Tiểu Nam, e rằng ngày mai ông ta sẽ bị Từ Nhật sa thải. Phải biết rằng tối hôm qua Từ Nhật đã tuyên bố trước mặt mọi người rằng gần đây Hoa Tiểu Nam ở Hà Nam, đãi ngộ và địa vị tương đương với anh ra. Nếu như có ai dám khiến cho Hoa Tiểu Nam không vui thì đừng trách anh ta không nể tình.  

Đường Tuấn khẽ cười, nói: "Cứ coi như thế đi."  

Lúc này Vương Khâm mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đường Tuấn với vẻ cảm kích và nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."  

Ngô Kim đứng ở bên cạnh xem hoàn toàn không hiểu gì cả. Tại sao Vương Khâm trước thì ngạo mạn, sau lại cung kính? Trước đó ông ta còn làm thái độ châm chọc khiêu khích, bây giờ lại nói lời cảm ơn với Đường Tuấn.  

"Tổng giám đốc Vương, vậy chuyện mà chúng ta vừa mới nói?" Ngô Kim vội vàng hỏi.  

Vương Khâm cắt ngang lời nói của ông ta: "Chuyện này để lát nữa hẵng nói."  

Ông ta nhìn về phía Hoa Tiểu Nam, nói: "Vậy cô Hoa nói chuyện với cậu Đường đi, chúng tôi chờ ở bên ngoài. Nếu như cô cần gì thì cứ việc dặn dò."  

Nói rồi ông ta vội vàng lôi Ngô Kim ra ngoài.  

Đợi đến khi ra khỏi phòng, tìm một chỗ ngồi ở bên ngoài sảnh lớn, Vương Khâm mới chậm rãi thở phào một hơi giống như trút được gánh nặng. Giữa mùa đông mà chiếc áo sơ mi bên trong ông ta ướt sũng, có thể thấy vừa nãy ông ta căng thẳng như thế nào.  

"Tổng giám đốc Vương, anh có thể cầu xin thay cho Đường Tuấn được không? Mặc dù anh ta có thái độ không tốt, nhưng chung quy vẫn có ân đối với nhà họ Ngô tôi." Ngô Kim sợ Vương Khâm từ chối, lúc này vội vàng nói.  

Vương Khâm hoảng sợ liên tục xua tay, nhìn Ngô Kim và nói: "Ông đề cao tôi quá rồi. Nhà họ Ngô ông đúng là may mắn, có thể kết thân với một nhân vật lớn như cậu Đường đây."  

Có thể thân thiết với Hoa Tiểu Nam như vậy thì chắc chắn quan hệ không hề tầm thường. Dựa vào quan hệ này, chỉ cần người mà Đường Tuấn đắc tội không phải là mấy cậu cả như Từ Nhật thì có thể đi nghênh ngang trong cả cái Hà Nam này, đâu cần Vương Khâm ông ta đi xin tha thứ. Bây giờ ông ta lại thấy hơi hối hận, nếu như vừa nãy ông ta kiên nhẫn một chút thì nói không chừng có thể kết thân với Đường Tuấn một cách đường hoàng.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi