CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt của Tạ Nam lướt qua Đường Tuấn, nhìn về phía Cơ Thục Quyên như tiên nữ cung trăng đang đứng giữa đám người, ánh mắt nóng bỏng, lên tiếng bảo: "Hẳn cô là truyền nhân của thế hệ phái Thần Châm này. Tu vi không tồi, có tư cách làm nữ hầu cho tôi."  

Advertisement

Kiểu phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, có tu vi trong người như Cơ Thục Quyên này là dạng vô cùng hiếm có trong các đại thế gia và môn phái. Hiển nhiên Tạ Nam sẽ không bỏ qua cơ hội "chấm mút".  

Lấy đạo thể làm nô lệ! Bảo truyền nhân của phái Thần Châm làm nữ hầu!  

Advertisement

Nếu có ai dám nói những lời như thế này, chắc chắn sẽ bị người ta coi là mất trí, phát điên rồi cười to ba ngày ba đêm. Phải là kẻ cực kỳ kiêu căng, tự đại mới dám nói như vậy.  

Tuy nhiên, lúc này lại chẳng có ai dám cười, bởi kẻ nói ra những lời này chính là truyền nhân hiện tại của Tuyết Hồng Thảo Đường. Người hầu của anh ta chính là Phạm Nam Thiên có thể đánh bại vô số người trong lời đồn. Tạ Nam là truyền nhân của Tuyết Hồng Thảo Đường, tất nhiên sức mạnh còn khủng khiếp hơn nữa.  

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Thục Quyên hiện lên vẻ giận dữ, đối với phái Thần Châm mà nói, lời này của Tạ Nam đồng nghĩa với sự sỉ nhục to lớn.  

"Thế nào?" Tạ Nam nhìn Đường Tuấn, cười hỏi.  

"Bây giờ mày muốn tự đánh gãy hai chân, hay để tao ra tay phế bỏ tu vi của mày, ném mày ra khỏi đây?" Đường Tuấn bình tĩnh hỏi.  

"Ha ha ha!"  

Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, bỗng Tạ Nam phát ra tiếng cười lớn, chỉ vào Đường Tuấn châm chọc: "Mày nghĩ mình là ai? Quỷ Tử của phe phái Huyền Minh Quỷ? Hay là Kiếm Đài Thiên Sinh của Kiếm Môn?"  

Anh ta chợt ngừng tiếng cười, nghiêm mặt bảo: "Cùng lắm mày cũng chỉ là một Hậu Thiên Đạo Thể thôi. Chỉ có loại nhà quê ở chỗ linh khí không sạch sẽ này, mới coi mày thành người có thể chất đặc biệt không ai trên đời địch nổi. Trong mắt tao, mày cũng thường thôi, tao có thể giết mày trong nháy mắt. Vốn tao còn định nhận mày làm người hầu, nhưng xem ra mày còn ngông cuồng ngạo mạn hơn cả tao. Không biết thời thế như vậy, cả tư cách để tao phí sức bồi dưỡng mày cũng không có!"  

"Bây giờ tao ban cho mày cái chết."  

Tạ Nam nói với giọng lạnh lẽo: "Đừng tưởng đánh bại được Trương Nghiêm là lợi hại lắm, anh ta cũng chỉ là tôi tớ của nhà họ Tạ bọn tao mà thôi. Sức mạnh của nhà họ Tạ bọn tao, há để một thằng Hậu Thiên Đạo Thể nhãi nhép như mày đoán được?"  

Tạ Nam vừa nói xong, anh ta lập tức dậm nhẹ chân trái của mình, dòng chân khí mạnh mẽ chảy từ giữa huyệt khiếu xuống, âm thanh như nước lũ cuồn cuộn vang lên giữa không gian. Càng khiến người ta sợ hãi hơn là, có một loại mùi thuốc kỳ dị phát ra từ trong cơ thể của Tạ Nam, bên cạnh anh ta xuất hiện ảo ảnh của đủ loại dược thảo.  

Nhân sâm! Linh chi! Hà thủ ô! Và nhiều loại khác!  

Ảo ảnh của chừng trăm loại thuốc quý giá xoay quanh người Tạ Nam, cứ như anh ta biến thành nguồn gốc của tất cả dược thảo trong trời đất vậy, tạo ra tất cả dược thảo, linh chi trên thế gian này.  

"Bách Dược Linh Thể!"  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi