CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Thiên nhân Đường." Từ Vũ và Vũ Quân đi tới, hành lễ cung kính với Đường Tuấn.  

Advertisement

Trước đó bọn họ kiêng kị sức mạnh của Đường Tuấn, nhưng lúc này họ còn kính sợ nhiều hơn. Dù cảnh giới hiện tại của anh vẫn chưa bằng bọn họ, nhưng người này đã có Thần Long Chi Thể rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh sẽ lên tới chín tầng mây, ai dám đắc tội anh vào lúc này cơ chứ?  

Đám người Cơ Thục Quyên và Hoa Tiểu Nam thấy Đường Tuấn như mặt trăng được trời sao vây quanh thì trên mặt lộ ra ý cười.  

Advertisement

"Ừ." Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.  

"Họ Đường kia, mày dám làm vậy!" Trương Nghiêm ôm Tạ Nam bước từng bước ra khỏi đống đổ nát của biệt thự đi đến.  

Khí tức toàn thân Tạ Nam tán loạn, vô số mạch máu trên cơ thể anh ta đã vỡ ra khiến cả người bị nhuộm đỏ thành một ‘huyết nhân’. Chỉ có thở vào chứ không có hơi thở ra, rất dễ để thấy một chưởng kia đã làm anh ta bị thương rất nghiêm trọng.  

“Hửm” Đường Tuấn cau mày, anh tạo ra những chuyển động vô hình.  

Trương Nghiêm như bị sét đánh, khuôn mặt trắng bệch. Vốn dĩ tình trạng vết thương của anh ta đã khôi phục quá nửa, bỗng có xu hướng trở nặng. Bất thình lình anh ta nghĩ ra rằng, người trước mắt này đã không phải đạo thể trước đó anh ta xem là nhà quê nữa, mà là Thiên nhân khơi thông được Thiên Nhân Huyền Quan! Nếu đặt người này giữa các đại thế gia và môn phái, thì chính là thiên tài có thể so được với Quỷ Tử và Kiếm Đài Thiên Sinh. Đường Tuấn chính là cái bánh ngon thật thụ, sẽ nhanh chóng bị các môn phái tranh giành.  

"Thiên nhân, có phải là nên đưa ra một lời giải thích về việc này cho Tuyết Hồng Thảo Đường của chúng tôi hay không?" Trương Nghiêm do dự hồi lâu, rồi cất giọng hỏi Đường Tuấn với giọng cung kính.  

"Giải thích?" Đường Tuấn nở nụ cười lạnh lẽo: "Vừa nãy, lúc các người nói muốn làm người khác bị thương, có từng nghĩ tới việc cho người ta một lời giải thích chưa?"  

Trương Nghiêm ngơ ngác, anh ta rất tức giận nhưng không thể làm gì. Nếu là trước kia, tất nhiên anh ta sẽ châm chọc: "Một đám nhà quê các người cũng xứng so với Tuyết Hồng Thảo Đường sao?" Nhưng bây giờ, sau khi Đường Tuấn thể hiện chiến lực cấp Thiên nhân của mình, anh ta chỉ có thể nuốt những lời này vào trong. Một Thần Cảnh đả thông Thiên Nhân Huyền Quan, dù chỉ là Thần Cảnh sơ kỳ, thì vẫn là người anh ta không thể gây hấn được.  

Không biết là một chuyện, biết rõ mà còn cố va vào lại là chuyện khác.  

Có sức mạnh mới có quyền lực, mới có được sự tôn trọng từ người khác. Lời này được áp dụng ở bất kỳ nơi đâu.  

Trương Nghiêm nhìn thiên tài nhà họ Tạ trong ngực, lòng không kìm được cảm thán: "Không ngờ nơi như thế này còn sinh ra được một con rồng lớn, sợ là sức mạnh của người này thật sự có thể so sánh với Quỷ Tử và vị Kiếm Đài Thiên Sinh của Kiếm Môn kia. Cậu chủ, cậu thua không oan đâu."  

"Vậy Thiên nhân, ý của anh là?" Tuy Trương Nghiêm sợ hãi sức mạnh của Đường Tuấn, nhưng anh ta vẫn hỏi lại lần nữa.  

"Về nói với bọn họ, nếu đã làm rùa già nhiều năm vậy rồi, thì vẫn tiếp tục như vậy đi. Năm đó bọn họ ruồng bỏ nơi này, bây giờ ở đây cũng không hoan nghênh bọn họ." Đường Tuấn thản nhiên nói: "Nếu Tuyết Hồng Thảo Đường các người muốn báo thù, vậy bảo bọn họ tới đây đi!"  

"Thiên nhân Đường, không được đâu!" Từ Vũ và Vũ Quân nghe câu này vội lên tiếng ngăn cản.  

Vốn môn phái thế gia ẩn cư đã có mâu thuẫn với giới trần tục, nhưng ít ra không xảy ra trận xung đột đặc biệt nào. Thế nhưng sau khi Đường Tuấn nói những lời này, thì chuyện không còn như vậy nữa, đây là tuyên chiến!  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi