CHIẾN THẦN THÁNH Y

Cơ Thục Quyên không nói tiếp nữa, thầm than nhẹ. Lúc ấy, khi nghe thấy tin tức mà Dược Y Cốc truyền đến, chẳng phải cũng đã thất thố giống như thế sao.  

“Dù cho y thuật của cậu ta lợi hại như lời cô Cơ nói, nhưng mà, nhà họ Từ tôi liệu có thể tin cậu ta được không? Trước kia dù gì nhà họ Từ tôi cũng đã từng đắc tội tính kế cậu ta, cậu ta sẽ thật sự có lòng tốt để cứu Từ Nhật sao?” Sau khi đã hết kinh ngạc, nội tâm Từ Vũ lại dâng lên cảm giác không kiên định, sợ Đường Tuấn suy tính mưu đồ với nhà họ Từ.  

Advertisement

“Mấy người có thể tiếp tục lo, nhưng Từ Nhật thì không chờ nổi nữa đâu.” Đường Tuấn nhìn hai người họ, thờ ơ nói: “Anh ta chỉ còn thời gian một phút nữa thôi.”  

Advertisement

Từ Vũ và Từ Đông lập tức biến sắc, thử cảm nhận đã biết ngay lời của Đường Tuấn là sự thật. Tốc độ hô hấp của Từ Nhật đang yếu đi một cách đáng sợ.  

“Cầu xin thiên nhân hãy cứu lấy cháu trai tôi!”  

“Xin thiên nhân ra tay!”  

Từ Vũ và Từ Đông không dám do dự nữa, quay lại cúi người nói.  

“Tốt.” Đường Tuấn đáp, lướt vào bên trong.  

Tiến vào trong tu viện, anh đã trông thấy bộ dạng suy yếu của Từ Nhật đang nằm trên giường.  

Tinh thần của Từ Nhật đã rơi vào trạng thái ngơ ngẩn, trong lúc mơ hồ bắt gặp bóng dáng trước giường đã mê sảng nói: “Xem ra em thật sự sắp chết rồi, thế mà lại gặp anh.”  

“Em sẽ không chết đâu.” Đường Tuấn khẽ quát một tiếng.  

Nguyên khí toàn thân được khơi dậy, hóa thành vô số sợi tơ chân khí mà mắt thường không thể nhìn thấy. Sợi tơ xuất phát từ trong huyệt Khiếu của Đường Tuấn, chui vào các ngóc ngách trên cơ thể Từ Nhật. Hiện giờ, tu vi của anh đã đạt đến cấp bậc thiên nhân, bản lĩnh y đạo cũng vượt qua sự hiểu biết của người thường, khả năng k1ch thích huyệt vị khắp cơ thể người bệnh bằng những sợi tơ chân khí, k1ch thích tiềm năng đã đạt đến mức siêu việt. Chỉ sợ khi trông thấy cảnh này, Dược vương Tôn Vân Hoa cũng phải cúi rạp đầu xuống đất để biểu hiện sự kính trọng.  

“Hả?” Đường Tuấn nhướng mày.  

Tình trạng thương tích của Từ Nhật đã vượt qua dự liệu của anh, tuy rằng sợi tơ chân khí có thể cứu lấy một mạng này của anh ta, nhưng không thể khỏi hẳn được, sẽ để lại di chứng nghiêm trọng cho võ công mai sau của Từ Nhật.  

“Đành vậy.” Đường Tuấn khẽ thở dài.  

“Châm đâu.” Anh thấp giọng nói.  

Một lúc sau, hai đường ánh sáng mỏng manh từ ngoài sân bắn vào trong, rơi vào tay Đường Tuấn.  

Đó là hai cây kim châm, là kim châm thượng cổ mà anh đã trao đổi linh quả Xích Viêm với Cơ Thục Quyên hồi trước.

Đường Tuấn nhìn hai cây kim châm trong lòng bàn tay. Xét về giá trị của chúng, e rằng cả nhà họ Từ phải táng gia bại sản mới có thể đổi nổi một cây, có thể xem là vô giá.  

“Em là bệnh nhân, anh là bác sĩ, chỉ thế thôi.” Đường Tuấn thấp giọng nói.  

Vừa nghĩ trong đầu như thế, Từ Nhật đã bắt đầu bồng bềnh trên giường, hai cây kim châm hoá thành luồng ánh sáng mỏng, một lên một xuống, chia nhau ra cùng xuyên vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu và huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân anh ta. Công dụng thuốc khổng lồ giấu trong hai cây kim dâng trào như nước suối, tuôn ra khắp các ngóc ngách trên cơ thể Từ Nhật.  

“Đây là…” Từ Vũ và Từ Đông từ ngoài cửa tiến vào đã đúng lúc trông thấy cảnh tượng như thế, cả hai ngây người ra tại chỗ, há hốc mồm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi