*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiếc BMW màu đỏ đột ngột dừng lại trước cổng lớn Hiệp hội Y học cổ truyền.
Advertisement
Đông Tử và nhóm bảo vệ lập tức lo sợ bất an, chẳng lẽ bọn họ đã làm sai chuyện gì, kinh động đến trợ lý Lý hay sao? Nhưng chuyện này không đúng, thân phận của trợ lý Lý ra sao, thân phận của bọn họ là gì chứ. Xử lý vượt cấp cũng không vượt xa như thế.
Advertisement
Trong lúc cả đám bảo vệ còn đang hoảng sợ trong lòng, thì chiếc xe BMW màu đỏ đã mở cửa. Cửa của chiếc xe Audi màu trắng bạc cũng mở ra, đồng thời mấy chiếc xe hộ tống khác cũng mở cửa xe.
"Đây là gì vậy? Chẳng lẽ trợ lý Lý trở về trước, chuẩn bị đón tiếp ông cụ Vương ư?" Đông Tử và những người khác suy đoán.
Một đôi chân thon dài, gợi cảm được bao bọc trong đôi vớ đen bước ra từ chiếc xe BMW màu đỏ, tiếp đó là gương mặt xinh đẹp với lối trang điểm khéo léo của Lý Ngọc Mai. Dáng người của cô quyến rũ thướt tha, trong sự nghiêm túc có đôi chút hấp dẫn, khiến người ta động lòng nhưng lại không dám nảy sinh ý xấu.
Mấy người thuộc Hiệp hội Y học cổ truyền vừa mới bước từ trên xe xuống thấy vậy cũng vội đi theo Lý Ngọc Mai. Vương Tấn Lợi bước xuống từ chiếc Audi màu bạc nọ, thoáng nhìn qua rồi cũng đi theo.
Lý Ngọc Mai dẫn cả đám người chậm rãi đi tới, lướt qua nhóm bảo vệ đang thấp thỏm không yên, rồi đến trước mặt hai người mà Đông Tử cho rằng là người ‘không phận sự’. Cô cả nhà họ Lý này kể từ sau khi quản lý Hiệp hội Y học cổ truyền thì rất ít khi nở nụ cười chân thật. Lần đầu tiên cô nở nụ cười thế này, trời đất bỗng chốc phai màu.
"Cuối cùng anh cũng chịu trở về." Giọng nói của Lý Ngọc Mai có chút ấm ức xen lẫn sự kinh ngạc.
Đông Tử và những người khác nghe vậy thì lập tức ngây người, hình như cái người ‘không phận sự’ này là người quen của trợ lý Lý thì phải.
Nhưng sau đó, hành động của mấy vị bác sĩ Đông y, bao gồm cả Vương Tấn Lợi khiến Đông Tử hoàn toàn kinh hãi.
Vương Tấn Lợi khẽ gật đầu, mấy vị bác sĩ khác cũng cùng lúc cúi người, cung kính chào: "Kính chào hội trưởng."
“Lộp bộp!”
Gậy cao su trong tay Đông Tử rơi vào chân anh ta, nhưng anh ta chẳng hề nhận ra. Mấy người bảo vệ còn lại thì như chết lặng, hóa ra người ‘không phận sự’ này lại là hội trưởng của Hiệp hội Y học cổ truyền, cấp trên cao nhất của bọn họ.
Giây phút này Đông Tử suýt nữa thì muốn bật khóc. Ban nãy anh ta lại mắng chửi hội trưởng là người không phận sự. Nghe nói Hiệp hội Y học cổ truyền này là do một tay hội trưởng sáng lập, giống như nhà của hội trưởng vậy. Mà anh ta lại muốn đuổi người ta đi.
Đường Tuấn lại không có ý muốn so đo với Đông Tử, dù sao đó cũng là công việc của anh ta.