CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thiệu Quý Khương là đệ tử sau cùng của Lư Thế Giang, đã gần đạt đến y thuật chính thống của ông ta. Toàn bộ y thuật hợp quy củ, cũng lại là kỳ tài y đạo. Ông Thẩm từng nói, y thuật của người này trong thế hệ trẻ không ai sánh bằng. Sau khi Lư Thế Giang chết, chỉ dựa vào Thiệu Quý Khương đã có thể giương cao cờ lớn của phái Phù Dương Lưu năm mươi năm." Lý Ngọc Mai im lặng một lúc rồi chậm rãi nói.  

Advertisement

"Ồ?" Đường Tuấn nhướng mày, không khỏi nhìn sang Vương Tấn Lợi bên cạnh.  

Trong cảm nhận của anh, trên người Vương Tấn Lợi thoáng có chân khí dao động, hiển nhiên đã đạt đến cấp bậc võ đạo Tông Sư, chỉ là không biết y đạo có bước vào Khí Cảnh hay chưa.  

Advertisement

"Ông Vương, ông thấy thế nào?" Đường Tuấn hỏi Vương Trọng Quang bên cạnh.  

Vương Trọng Quang xoa râu than nhẹ: "Ông Lư ngoại trừ tính tình hơi thẳng thắn, thì không có vấn đề gì khác. Người như ông ta trong giới Trung y nước Việt Nam đã không còn nhiều." Ông ta nhìn Đường Tuấn, dịu giọng nói: "Nếu như có thể, sử dụng phương pháp nhẹ nhàng một chút. Y học cổ truyền có thể lưu truyền không lụi tàn mấy ngàn năm, không chỉ dựa trên sức lực của một người, mà là trước kia có vô số người tài giỏi dấn thân vào con đường này."  

Đường Tuấn gật đầu: "Tôi hiểu."  

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã bước vào đại sảnh làm việc của Hiệp hội Y học cổ truyền.  

Trong đại sảnh có không ít người, phân thành hai phe rõ ràng.  

Một bên trong số đó chính là y sư và nhân viên làm việc của Hiệp hội Y học cổ truyền. Lúc này hầu hết bọn họ đều đang tức giận nhìn về phía mười mấy người đối diện.  

Không cần phải nói, mười mấy người ở phía đối diện chính là các y sư Đông y đến khiêu chiến quyền uy của Hiệp hội.  

Phần lớn người đến khiên chiến đều đang đứng, chỉ có một ông già ngồi ở vị trí phía trước. Ông ta ngồi thẳng lưng, đôi mắt nhắm hờ. Dù rằng trên mặt ông ta đã có nếp nhăn đánh dấu tuổi tác, nhưng da dẻ lại hồng hào như em bé, là do được chăm sóc rất tốt. Ông ta mặc trường bào kiểu cổ, khí chất hờ hững điềm tĩnh, như thể nho sĩ đọc nhiều thi thư.  

"Hội trưởng." Sau khi Đường Tuấn đi vào, y sư và nhân viên làm việc của Hiệp hội Y học cổ truyền lập tức nhận ra anh, đồng loạt la to.  

Đường Tuấn nhìn thoáng qua bọn họ, ánh mắt dừng trên một người trong số đó. Ánh mắt của anh và người đó chạm vào nhau, hai người cùng gật đầu chào  

"Hạ Văn Thanh, anh không học Tây y nữa à?" Đường Tuấn hỏi.  

Trước đó Đường Tuấn đã gặp mặt người này vài lần, là học trò của giáo sư nổi tiếng Smith, Hạ Văn Thanh cũng có chút tiếng tăm ở Hà Nội. Vốn dĩ nhà họ Hạ được xem là thế gia Đông y, chỉ là sau đó Hạ Văn Thanh vì mẹ mình, nên ngược lại đã đi học Tây y. Đường Tuấn không ngờ sẽ nhìn thấy cậu ta ở nơi này.  

Hạ Văn Thanh lắc đầu: "Không, tôi chỉ tạm dừng việc học Tây y một khoảng thời gian thôi. Tôi muốn nhân cơ hội này tìm hiểu và học tập Y học cổ truyền lần nữa. Muốn thử xem liệu có thể kết hợp hai loại y thuật này với nhau hay không."  

"Ý nghĩ này rất hay. Nếu như có gì cần, cứ nói với tôi." Đường Tuấn nói.  

Thầy Smith của Hạ Văn Thanh là y sư Tây y cực kỳ xuất chúng, bản thân ông ấy cũng từng du học tại trường Ivy League nổi tiếng ở nước ngoài, sở hữu đầy đủ kiến ​​thức và hệ thống về Tây y. Về mặt này ngay cả Đường Tuấn cũng tự nhận không bằng. Tây y có thể lưu truyền rộng rãi như thế, ắt phải có ưu thế của nó. Nếu như Hạ Văn Thanh thật sự có thể kết hợp Đông Tây lại với nhau, điều đó có tác dụng thúc đẩy sự phát triển của Y học cổ truyền trong tương lai.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi