CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Những tên thuộc hạ khác của hắn sợ hãi, lân lượt quỳ xuống đất, hai tay ôm đầu.

Họ không ngờ rằng sẽ gặp phải chuyện kinh khủng như vậy! Đây chính là quân đội! Điêu đó không phải chứng tỏ rằng Diệp Quân Lâm chính là người của quân đội sao? “Bây giò còn muốn tôi biến mất nữa không?”
Diệp Quân Lâm cười lớn.

“Hu hu hu.

„ Thổ Hoàng Đế sợ hãi khóc lóc, thậm chí Thổ Hoàng Để sợ tới nỗi đái ra cả quần.

Diệp Quân Lâm cười rồi nói: “Thổ Hoàng Đế đã cố thủ ở đây khá lâu rồi, cũng đã hại vô số người dân vô tội, diệt sạch cho tai”
Sau khi Diệp Quân Lâm ra lệnh, lập tức rời đi.

Những chuyện sau đó cũng không cần quan tâm nữa.

Dẫu sao thì Thổ Hoàng Đế Sỏ Bá Vương cũng không còn nữa.


Còn những chiếc trực thăng kia sao lại đến đây? Chỉ một cuộc điện thoại của Nam Phương mà người khu này đã điều động trực thăng rồi.

Khi Diệp Quân Lâm quay trở về khách sạn một cách vẹn toàn, mọi người ai đấy đều kinh ngạc.

“Anh không sao chứ?”
Lý Từ Nhiệm nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

“Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Diệp Quân Lâm cười.

“Ơ? Sao có thể như vậy? Thế còn tên Thổ Hoàng Đế thì sao?”
Phùng Ngọc Hân nhìn anh với ánh mắt đầy hoài nghỉ.

“Bị tôi xử rồi! Yên tâm đi, mọi người có thể yên tâm đi ngủ rồi”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.

Phùng Ngọc hân cảm thấy không yên tâm nên đã cùng người khác đi ra ngoài xem xét một lượt.


Nhưng mà không có một ai cả, hiện trường xử lý sạch sẽ không một dấu vết.

Dù chỉ một chút cũng không sót lại.

“Chuyện là như thế nào vậy?”
Phùng Ngọc hân không tin nổi.

“Bị tôi xử dẹp rồi!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.

Lúc này, ông chủ của hòn đảo nghỉ dưỡng này vội vàng chạy tới, mừng rỡ nói: “Đúng là chuyện vui rồi, Thổ Hoàng Đế đã bị tiêu diệt, sau này mười mấy hòn đảo của chúng tôi sẽ không còn bị ức hiếp nữa!”
Nghe thấy tin này, Phùng Ngọc Hân và Lý Từ Nhiệm tò mò nhìn về phía Diệp Quân Lâm.

“Thực sự là anh đã làm được rồi sao?”
“Các cô không tin thì tôi cũng không còn cách nào nữa rồi”
Diệp Quân Lâm bất lực buông thõng hai tay.

Lý Từ Nhiệm như nghĩ ra điều gì đó liền kéo Phùng Ngọc Hân vào góc tường: Đây chắc chăn không phải là do Diệp Quân Lâm làm”
“Vậy thì là ai làm chứ?”
Phùng Ngọc Hân tò mò hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi