CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Chí Tiêm Long tỉnh ngộ: “Đúng rồi, chú Bảy là tướng quân của lữ đoàn Viêm Hoàng! Cổ Phong cũng thuộc lữ đoàn Viêm Hoàng, kể cả chúng ta có làm gì thì cũng không phải đắc tội đến người ta”
“Đúng, Hồng Doãn là đại tướng! Cho chúng ta mượn dùng một bác sĩ quân y nho nhỏ thì có sao?”
Chí Đông Phương không bác bỏ lời của Chí Tiêm Long.

Hiện tại, ngoại trừ chiến thân Côn Luân ra, những người khác ông ta đều không để vào mắt.

Sau đó, Chí Khiếu Côn tự mình đi đến Kim Lăng mượn bác sĩ.

Ông ta dẫn theo một đám người đi thẳng đến phòng bệnh của Trịnh Thiết Hàm.

Lúc này, Cổ Phong đang bôi thuốc cho Trịnh Thiết Hàm.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mỏ ra, mộ đám người xông đến hất đổ đống thảo được trong tay Cổ Phong, gạt thuốc đang đấp trên mặt Trịnh Thiết Hàm xuống, thậm chí rút cả kim truyên dịch của cô.
Rồi bắt Cổ Phong kéo ra ngoài! “Các anh là ai? Các anh muốn làm gì?”
Cổ Phong hỏi, nét mặt điển trai nghiêm lại nói.

“Làm phiền anh Cổ Phong chịu khó đi với chúng tôi, chút nữa chúng tôi sẽ giải thích”
“Buông tôi ra! Đừng trách tôi không khách khí!”

Cổ Phong tức giận.

“Anh Cổ Phong yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không làm hại anh “
Bác sĩ chân yếu tay mềm tất nhiên không đấu lại nổi đám người này.

Chỉ lát sau Cổ Phong đã bị dắt xuống tầng dưới bệnh viện.

Nhưng đám người Chí Khiếu Côn lại đụng phải một người.

“Mau tránh ra!” Chí Khiếu Côn hét.

Ngẩng đầu lên nhìn, là Diệp Quân Lâm.

Chí Khiếu Côn ngây người, không ngờ sẽ gặp anh ở đây.

“Các người đang làm gì?” Diệp Quân Lâm nhàn nhạt hỏi.

Thấy Diệp Quân Lâm, trong ánh mắt Cổ Phong lộ ra chút vui vẻ.


Anh đã an toàn rồi!
“Liên quan c*t gì đến mày? Mau tránh ra” Chí Khiếu Côn tức giận “Thả cậu ta, tôi sẽ để các người đi!” Diệp Quân Lâm cười lạnh.

“Mẹ mày liên quan đ*o gì đến mày? Mau tránh ra! Thằng này có liên quan gì đến mày không?” Chí Khiếu Côn tức giận mắng.

“Đây là anh em của tôi, đương nhiên có liên quan!” Diệp Quân Lâm ánh mắt hiện lên sát ý.

“Tao không cần biết chúng mày có quan hệ gì, họ Chí nhà bọn tao phải dẫn người này đi, mày tránh rat”
Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Không tránh!”
“Con mẹ mày rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đánh chết nó cho tao”
Chí Khiếu Côn hét lên ra lệnh, tất cả bọn tay chân đều xông lên.

Nhưng chỉ vài giây sau đều ngã lăn ra đất.

“Rầm!” Diệp Quân Lâm một phát đá Chí Khiếu Côn bay ra xa.

“Mày… mày dám đánh tao? Thằng bất nhân bất hiếu!” Chí Khiếu Côn nhất thời tỏ vẻ vai vế cha chú cao hơn Diệp Quân Lâm.

Anh ta thấy việc Diệp Quân Lâm đánh mình là hành vi trời không dung đất không tha, ngược với đạo lí luân thường!
“Cút!” Diệp Quân Lâm lại tung ra một đá.

“Được! Diệp Quân Lâm mày dám làm hỏng việc nhà họ Chí chứ gì? Mày cứ chờ đấy!” Chí Khiếu Côn vừa mắng vừa rời đi.

“Được thôi, tôi đứng đây chờ, ông gọi thêm bao nhiêu người đến cũng được!” Diệp Quân Lâm cười lạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi