Khi nghe điều này, Diệp Quân Lâm đã vô cùng sửng sốt, nhìn Lý Văn Uyên bằng ánh mắt hoài nghi.
Rõ ràng là ông ta làm mắt tiền, vì sao lại là lỗi của anh chứ?
Lý Tử Nhiễm cũng tức giận, lập tức nói: “Ba, ba nói gì thế.
Tắt cả là do ba gây ra, anh ấy đâu có lỗi gì.”
“Sao lại không có lỗi chứ.
Nếu là Diệp Quân Lâm lúc trước, không phải sẽ lập tức lấy ra ba trăm triệu hay sao? Bây giò thì đến ba tệ cũng không có.”
Lý Văn Uyên hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm: “Cậu không phải cũng có chút năng lực à? Nghe nói còn biết cả Tướng quân Côn Luân, anh ta nhất định có thể giúp giải quyết chuyện này.”
“Tôi nói cho cậu biết.
Nếu cậu không giải quyết được chuyện này, cậu sẽ phải ly hôn với Tử Nhiễm.
Tôi, Lý Văn Uyên, nhất định nói là làm.”
Lý Văn Uyên trong khi tức giận vì sự bất lực của bản thân, đã trút toàn bộ phẫn nộ lên Diệp Quân Lâm.
Triệu Nhã Lan trừng mắt nhìn ông ta: “Ông nói bậy bạ gì đó.
Bây giờ chúng ta phải đi vay tiền trước.”
*Đi về thôi.”
Cùng lúc đó, sau khi đám người Diệp Quân Lâm vừa rời đi, Vương Lão Bát lập tức bấm điện thoại.
Người bên kia vừa nghe máy, Vương Lão Bát đã xum xoe nói: “Cậu chủ, mọi chuyện anh giao, tôi đã giải quyết xong rồi.”
“Chậc, tốt lắm.
Mấy tiếng nữa, ông trực tiếp tới gặp Lý Thiên Hạo đi.” Giọng nói ở đầu bên kia lạnh lùng cắt lên.
Sau khi trở về nhà.
Lý Văn Uyên nói với vợ: “Bây giờ chỉ có anh cả và chị dâu của bà có thể giúp chúng ta thôi.
Phải vay tiền ngay khi họ chưa kịp rời đỉ.”
“Đã là nửa đêm rồi, còn định khiến họ tức giận hay sao.
Ngày mai tôi sẽ thử xem sao.” Triệu Nhã Lan nhìn Lý Văn Uyên bằng ánh mắt dữ dội.
Lý Tử Nhiễm ủ rũ nói: “Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với ba thế?”
Lý Văn Uyên ngồi xuống, chằm chậm thuật lại toàn bộ sự việc.
Ông ta lúc đầu gặp may mắn, thắng mấy chục ván liên tiếp, thắng đến mấy chục triệu.
Vì muốn nhân lúc may mắn kiếm thêm đôi chút, cuối cùng lại phải nhận thát bại cay đắng.
“Bây giờ tôi mới phát hiện, tên khốn nạn Vương Chí Quốc đó, chắc chắn hắn ta đã tính toán từ trước.” Lý Văn Uyên mắng nhiếc.
Lý Tử Nhiễm cũng gật đầu: “Đương nhiên đã có tính toán.”
Diệp Quân Lâm tiến lại gần, nói: “Có hai giải pháp lúc này, thứ nhất là trả lại tiền.
Thứ hai, pahir tìm ra kẻ đã đứng sau gài bẫy bố và giải quyết vấn đề tận gốc.
Cá nhân con đề nghị thực hiện cách thứ hai, thay vì trả tiền thì phải tìm hiểu nguyên nhân.”
Lý Văn Uyên hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Cậu đang có ý sao? Bọn chúng đã nói, chậm một ngày chặt một ngón tay của tôi.
Cậu bây giờ không muốn trả tiền, mà muốn tìm ra sự thật ư? Đợi cậu tìm được sự thật, thì tôi thậm chí chẳng còn nổi một ngón tay nào.”
Triệu Nhã Lan chưa hết khó chịu, tức giận nói: “Được rồi, trước tiên mấy người đừng cãi nhau nữa.
Đợi trời sáng, sẽ đến nhà anh chị dâu vay tiền.”
Diệp Quân Lâm nghe xong cũng lặng lẽ rời đi.
Lý Tử Nhiễm thì cho rằng cách trả tiền không thực an toàn, cô muốn nghĩ một cách khác, vì vậy cũng khế thở dài rồi đi ra khỏi phòng.
Gần sáng, toàn bộ nhà họ Lý vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.
Với một tiếng vang bất ngờ, cánh cửa bị nổ tung.
Hàng chục người đàn ông lực lưỡng, xăm trổ đầy mình, hung hãn từ ngoài xông vào.
Họ đến thẳng phòng khách của nhà họ Lý.
Lý Thiên Hạo và những người khác thấy có điều bất thường liền vội vàng chạy đến, nhìn thấy đám người này lập tức vô cùng sợ hãi.
“Mấy người là ai? Đang làm gì vậy.
Đây là nhà riêng, các người đừng có gây chuyện ở đây.” Lý Thiên Hạo chỉ tay vào những kẻ vừa xông vào, mắng.
Vương Lão Bát không nói một câu, chỉ ném tờ giấy nợ cho ông.
Lý Thiên Hạo vội vàng cầm lấy, sau khi đọc xong thì sắc mặt lập tức tối sầm.
“Cái gì? Lý Văn Uyên nợ 300 triệu nhân dân tệ? Lấy tài sản doanh nghiệp nhà họ Lý cùng toàn bộ bắt động sản làm tài sản thế chấp?” Lý Thiên Hạo liền thấy hoa mắt, sau đó gần như ngất đi.
Vương Lão Bát cười hả hê: “Chà, hiện tại tất cả tài sản nhà họ Lý của ông đều thế chấp cho tôi, bao gồm cả căn nhà lớn này.
Lý Văn Uyên đã thế chấp giấy chứng nhận bát động sản và các giấy tờ khác cho công ty cho chúng tôi.
Mọi thủ tục chính thức và pháp lý đã được thực hiện!”.