CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Cả người lập tức nhảy dựng lên.

“Là chủ của trăm gia tộc lớn ở Hoa Hải chúng †a – Diệp Quân Lâm!”
Cố Hạn Vũ hét lên một tiếng.

Mọi người vừa nhìn quả nhiên là vậy.

Thật là Diệp Quân Lâm!
Thực sự là chủ của họ!
“Chết tiệt, Trần Khải muốn chếtI!I”
Mọi người giận dữ đứng dậy và đồng loạt lao xuống.

Ở phía dưới Trần Khải sau khi bị gõ một chai, cả người không thể nào tin được nhìn Diệp Quân Lâm, tức giận nói: “Mày! Muốn chết!”
“Các anh em, giết nó cho tôi!!!”
“Tất cả hậu quả tôi gánh hết!!!”
Trần Khải gầm gừ.

Cậu ta giống như một con quỷ.


Giận dữ kinh khủng!
“Răng răng rắc!” Đúng lúc này, có người bước tới, dùng chai rượu đập vào đầu Trân Khải một lân nữa.

Máu bắn tung tóe, xỉ thủy tỉnh vỡ tung tóe khắp nơi.

Não Trần Khải bị đánh trọng thương, bị đập tới loạn xì ngầu.

Cậu ta đột nhiên quay đầu lại, tức giận nói: “Mẹ nó thằng nào?”
“Là tôi đây!”
Người phía sau lạnh lùng trả lời.

“Anh…
thái…
thái…
thái tử… Trần Khải vốn định nổi giận, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt khiến cậu ta kinh hãi.

Thế mà lại là lão đại của đảng Thái Tử Cố Hạn VũI “Anh Hồ?”.


ngôn tình hay
“Anh Cao?”
“Anh Trịnh?” ‘Anh Huỳnh?”
‘Anh Phương?”
Trân Khải gọi từng người một.

Cậu ta vậy mà lại phát hiện ra răng, có 3- 40 người của đảng Thái Tử đang ở đây.

Họ đều là những người năm trong top đầu của đảng Thái Tử.

Bối cảnh của gia tộc đẳng sau họ cũng là chuẩn hoàng tộc hoặc thậm chí là hoàng tộc.

“Các anh… các anh ở đây?”
Trần Khải kinh hãi.

Mặc dù cậu ta cũng xuất thân từ một gia đình giàu có.

Nhưng so với đảng Thái Tử, cậu ta chỉ là em út mà thôi.

Bình thường khi thấy đám người bọn họ đều phải vòng đường mà đi.

Vậy mà hôm nay lại đúng trúng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi