CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Máu chảy.

Nhưng ông vẫn không dừng lại.

“Lúc trước tôi còn nghe nói cậu tìm được cháu trai về, lại đưa đến quân phiệt Tang Khôn chịu tội! Cậu có còn là con người không hả?”
“Cậu muốn đẩy nhà họ Chí vào đường cùng saol”
Ông tổ đánh Chí Đông Phương một cách điên cuông.

Diệp Quân Lâm liền nhìn thấy Chí Nam Yên, cười nói: “Nam Yên, đến đây với anh.

Em không cần quỳ!”
Dưới hàng nghìn ánh mắt, Chí Nam Yên đứng lên đến bên cạnh Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm nhích sang một bên để Chí Nam Yên ngồi xuống.

Ngưỡng mộ!
Tất cả mọi người ai cũng ngưỡng mộ!

Cô gái này sao có thể ngồi bên cạnh chiến thần Côn Luân.

Đúng là phúc lớn!
Nhà họ Chí ở Hoa Hải đều chết lặng đi.

Bọn họ vẫn luôn bắt nạt Chí Nam Yên, cuối cùng cô lại trở thành người quyền lúc nhất trong nhà họ Chí.

Chí Khiếu Văn có chút hối hận.

Nếu như ban đầu ông không ngăn cản, thì liệu bây giờ kết qua có tốt hơn không.

Hối hận!
Vô cùng hối hận!
“Nhà họ Chí ám sát anh hai lần, cố ý gây khó dễ cho anh hai lần, em nói xem đây là tội danh gì?”
Diệp Quân Lâm nhẹ nhàng hỏi.

Nhưng câu nói này lại hết sức ngang ngược.


“Vụt!”
Ông tổ quỳ xuống đầu tiên.

Chí Đông Phương và hàng nghìn thành viên dòng họ Chí có mặt ở đó đều quỳ xuống theo.

Đây không chỉ là chuyện tiêng của nhà họ Chí ở Hoa Hải.

Mà còn liên quan đến vận mệnh của dòng họ Chí trên đất nước Việt Nam này.

“Chiến thần Côn Luân, tôi quỳ xuống nhận tội!
Tôi chỉ có một lời cầu xin đó chính là có thể giữ lại người kế tục để lo hương quả! Ngoài ra không cầu gì khác!”
Diệp Quân Lâm cười to nói: “Ha ha ha ha ha…
Nhà họ Chí các người không phải là huyết mạch cao quý sao? Tại sao từng người từng người lại hướng về phía tôi mà quỳ vậy?”
“Tôi thực sự muốn rút ít máu các người ra xem nó có màu gì?”
Từ trước tới giờ, nhà họ Chí câu nào câu đấy đều nói là bản thân là huyết mạch cao quý, mà anh Diệp Quân Lâm chính là đồ con hoang, là loại đê tiện.

Diệp Quân Lâm chán ghét nói.

“Hu hu hưu…”
Cháu trai của Chí Đông Vượng trực tiếp khóc lớn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi