CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Trung Phương lắc đầu: “Ừm, chỉ trong chớp mắt mà xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, cũng có chút thú vị!”
Diệp Quân Lâm tiếp tục đi về phía trước: ““Trỏ thành kẻ thù của Khách sạn Hòa Bình thì sao? Tôi không quan tâm đến Khách sạn Hòa Bình!”
Một câu nói bình thản nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang.

Mọi người đều nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ khó tin.

Ở Hoa Hải, và thậm chí khắp miền Nam, ai lại đám không quan tâm đến Khách sạn Hòa Bình?
Bọn họ đều đã gặp những kẻ điên, nhưng chưa bao giờ thấy ai đó điên như thế này!
Thẩm Trường Sinh núp phía sau vô cùng sợ hãi.

Khách sạn Hòa Bình trước giò luôn giống như một truyền thuyết, nhưng vào lúc này, anh ta lại đang nghỉ ngò khách sạn Hòa Bình.

“Mấy người nhất định phải ngăn cản hắn ta, hắn ta là một kẻ mất trí, hắn ta đã nói gì thì nhất định sẽ làm!”
“Một khi hắn ta xông vào đây và giết tôi, uy tín của khách sạn Hòa Bình sẽ mất hết, mấy người không cần làm việc nữal!!”

Thẩm Trường Sinh đã dùng những lời lẽ để kích động mọi người trong khách sạn Hòa Bình, khiến các khách hàng của khách sạn Hòa Bình vô cùng sợ hãi.

Thể diện của Khách sạn Hòa Bình không giữ được nữa, việc này tất cả mọi người đều có trách nhiệm.

Mọi người đều đỏ mặt, nếu bị ông chủ trách tội, bọn họ đều không còn chỗ kiếm ăn nữa.

Từ Huân nhìn Diệp Quân Lâm bước qua giới hạn chỉ định của mình, lập tức nói: “Vậy thì đừng trách tôi bất lịch sự! Bắt bọn họ!”
Khách sạn Hòa Bình là vùng đất bất khả xâm phạm.

Diệp Quân Lâm hết lần này đến lần khác phá vỡ quy tắc, bây giờ anh lại đang khiêu khích đám bảo vệ, ngay lập tức, tất cả gần tám mươi nhân viên bảo vệ đều bắt đầu ra tay Họ giống như tám mươi con thú vừa được thả xuống núi, mạnh hơn mấy trăm người của Đàm Hành Ba lúc nấy rất nhiều, hai đám người này không cùng một đẳng cấp!
“Đánh! Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ đứng!”
Diệp Quân Lâm hút một điếu thuốc.

Năm người Trung Phương lập tức tấn công và chiến đấu với hon tám mươi tên bảo vệ.


Hiển nhiên trình độ của những người này khác với đám người lúc nãy, nên xử lý đám người này cũng tốn sức hơn rất nhiều.

Diệp Quân Lâm đã hiểu tại sao Khách sạn Hòa Bình có thể đảm bảo chỉ cần khách hàng bước chân vào đây là sẽ an toàn.

Có nhiều bảo vệ đẳng cấp như thế này bảo vệ, ai dám động vào bọn họ chứ?
Chưa cần nói đến tám mươi người này, chỉ nói đến tám người canh gác ngoài cửa thôi, không ai ở Hoa Hải có thể xông vào được khách sạn Hòa Bình.

Nhưng lần này người bọn họ gặp phải là Diệp Quân Lâm!
Trận chiến tiếp theo diễn ra vô cùng kịch liệt.

Tất cả các nhân viên của khách sạn Hòa Bình đều ngẩn ra, đặc biệt là Từ Huân, bộ đàm trên tay anh ta rơi xuống đất, anh ta mồ hôi nhễ nhại, không phải vì nóng mà là sợ hãi.

Bỏi vì các nhân viên bảo vệ của khách sạn Hòa Bình từng người từng người bị đá bay ra ngoài.

Mười phút sau, không một nhân viên bảo vệ nào trong số tám mươi nhân viên bảo vệ tại khách sạn Hòa Bình còn đứng vững.

Tất cả đều ngã lăn xuống đất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi