CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Thậm chí, chính tôi là người yêu cầu bà ta làm công việc bẩn thiu nhất là dọn cống”
“Cũng là ta cố ý tăng giá thuốc, để bà ta sống không bằng chết!” Trấn Giang Vương bày ra vẻ mặt thích thú: “Cậu không biết được đâu, những ngày trái gió trở trời, bộ dạng bà ta đau đón lăn lộn trên mặt đất đẹp thế nào không? Cả đời này tôi đều không thể quên được! Có lẽ, thêm vài lần như thế nữa, bà ta sẽ đau đón đến chết.” Khuôn mặt của Diệp Quân Lâm trở nên man rợ, mạch máu bạo phát, và hai tay nắm chặt.

Anh lạnh lùng nói: “Ông có còn là người không? Lương tâm của ông có còn không?”
Trấn Giang Vương cười nói: Cậu nhóc cậu đừng kích động! Có trách thì trách mẹ cậu đã chọc đến nhà họ Diệp ở Kinh Thành!”
“Nếu ai xúc phạm nhà họ Diệp ở Kinh Thành, đây là kết cục! Tôi vẫn còn đối xử nhẹ nhàng với bà ta rôi!” Ngụy Nhất Phi cũng cười nói: “Ừ, tôi đã đối xử với bà ta rất nhẹ nhàng, ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng.”
“Bà già chết tiệt này sức chịu đựng cũng ghê gớm lắm, đánh nhiêu năm như vậy vẫn không chết! Cũng là kỳ tích!” Nghe cuộc trò chuyện của họ, Diệp Quân Lâm đã kìm được nước mắt.

Một đám súc vật không có nhân tính!!! “Nhìn xem, tên nhóc này nóng rồi, đang muốn giết chúng tai!”
“Hahaha, đúng thế, mấy người nhìn xem hắn ta tức đến mức nào rồi kìa?” Một nhóm người nhìn bộ dạng tức giận của Diệp Quân Lâm bật cười.

Diệp Quân Lâm mỉm cười.


Đó là một nụ cười giết người.

“Mọi người ở đây đều bắt nạt mẹ tôi, đúng không?”
Anh lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy, mẹ của mày, tất cả bọn tao đều đã từng ức hiếp, đều đã từng đánh bà ta, mày có thể làm gì?”
Trấn Giang Vương và hàng trăm người đều cười.

“Được, mấy người thừa nhận rồi là tốt.”
“Tôi nói cho mấy người biết, những gì mấy người đã làm với mẹ tôi, tôi.sẽ trả lại gấp mười, thậm chí gấp trăm lần! “.

Chương mới nhất tại [ T RЦмtrцуen.V N ]
Khóe miệng Diệp Quân Lâm nhếch lên nụ cười.


Kể từ khi trở về từ tiền tuyến của chiến khu, anh chưa từng thực sự ra tay.

Xử lý tên sát thủ 47 chỉ là tình cờ.

Nhưng hôm nay thì khác.

Anh ấy thực sự muốn ra tay.

Thật không may cho nhóm người này, éo Chiến Thần Côn Luân phải thực sự ra tay rồi.

““Hahaha, còn muốn trả lại, gấp mười lần một trăm lân? Cậu dựa vào cái gì mà đòi trả cho chúng tôi?”
“Chi dựa vào một mình cậu sao! Thực sự nực cười!”
Mọi người lại cười nhìn Diệp Quân Lâm như một kẻ ngốc.

“Nghe nói cậu nhóc này đánh đám không tôi đâu, người đâu, bắt lấy cậu ta!”
Được lệnh của Trấn Giang Vương, hàng chục người lao lên ngay lập tức..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi