CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Tại sao đám đông rút lui, bởi vì sân không thể giữ được nữa.

Có người ở khắp mọi nơi, xếp chồng lên nhau trên nhiều lớp.

Nếu đã ngã xuống, chắc hẳn là do Diệp Quân Lâm đánh rồi.

Diệp Quân Lâm mạnh như thế sao?
“Cạch…
Tàn thuốc của hai cha con cùng nhau rơi xuống đất.

Trán hai người đầm đìa mồ hôi, không nóng mà lại sợ hãi.

Cuối cùng họ cũng nhìn thấy bóng dáng của Diệp Quân Lâm.

Đó là một hình đáng như một vị thần chiến tranh.

Bất cứ nơi nào anh đi qua, một nhóm người lại ngã xuống.


Nắm đấm sắt của anh dường như là vũ khí sắc bén nhất, rơi vào người, nhất định là gãy Xương.

Diệp Quân Lâm đã đánh bại đám tay chân của Trấn Giang Vương với tư thế bất khả chiến bại.

Kinh hoàng!
Thật sự vô cùng kinh khủng!!!
Sau đó, họ nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ khác…
Cánh tay Diệp Quân Lâm kéo căng như dây cung.

“Bụp!” Đấm một quyền vào người người kia.

Như một chiếc xe thể thao đang chạy với tốc độ bốn trăm cây số trên giò đụng vào người khác.

Người đàn ông kia bay thẳng vào đám đông phía dưới.

“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”

“Rắc rắc!” Thoáng chốc đã có hơn ba mươi người bị đụng phải, toàn bộ những người đó đều văng theo, tiếng gãy xương bên tai vang lên không dứt.

Có người bị gãy xương sườn, có người gãy xương chậu, gãy lưng, gãy chân.

Những người bị đánh bay, không ai là còn nguyên vẹn.

Chi một cú đấm mà đã đáng sợ đến vậy.

Thật không thể tưởng tượng được! Sự việc diễn ra khiến cha con Trấn Giang Vương há hốc mồm.

Còn có người đáng sợ, kinh khủng như vậy tôn tại trên đời này á? Kế tiếp đó mới chính là thời khắc mà Diệp Quân Lâm trỏ nên tàn nhẫn nhất.

Một người đánh cho hơn trăm người không có sức phản kháng.

Một đường nghiên nát những vật cản đường.

Phàm là những con đường anh đi qua, tất cả đều chỉ còn lại tiếng kêu rên thảm thiết.

Diệp Quân Lâm không giết họ.

Nhưng hoàn toàn phế bỏ họ.

Đây là anh đang trả thù thay cho mẹ, cũng là cái giá mà bọn họ phải trả..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi