CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Thật kêt thúc thật mà, mọi người không tin sao?!”
Tiêu Thám bắt đắc dĩ nói.

Tiêu Nhược Mai trợn mắt nhìn Diệp Quân Lâm một cái nói: “Tiêu Thắm sau này trường hợp như này đừng dẫn anh ta tới, mắt vuil”
“Đúng! Không nhờ vào con, nó làm sao mà đến được lễ kỷ niệm này?”
Triệu Học Thành nói một câu, cùng Tiêu Nhược Mai tiến vào hội trường.

Tiêu Thắm rất muốn nói cho bọn họ, lễ kỷ niệm cũng là bởi vì Diệp Quân Lâm nên mới dừng.

Nhưng ba mẹ đi quá nhanh.

Tiền vào trong hội trường, Triệu Học Thành cùng Tiêu Nhược Mai đều bị sợ choáng váng.

Toàn hội trường không có một bóng người.


Đám người Tiêu Quốc Phổ quỳ trước mặt, cả người ướt mồ hôi lạnh.

Hỏi thế nào người nhà họ Tiêu cũng không nói nguyên nhân.

Bên ngoài.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Diệp Quân Lâm cúi đầu nhìn Tiêu Thắm có chút sợ mình, anh không nhịn được nói: “Em sợ anh làm gì? Anh vẫn là anh rễ em mà.”
Lúc này Tiêu Thắm đột nhiên ngẳng đầu lên, hướng Diệp Quân Lâm hôn tới.

“Chu chu!”
Nếu không phải Diệp Quân Lâm tránh kịp, Tiêu Thắm chắc là hôn trúng rồi.

Diệp Quân Lâm mặt đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Thắm: “Em…em tính làm gì?”
Tiêu Thắm cười hì hì nói: “Anh rễ mới vừa rồi thật là quá đẹp trai”
Diệp Quân Lâm thiếu chút nữa hộc máu.

Cô nàng này không phải mới vừa rồi còn sợ mình sợ đến muốn chết sao?
Làm sao chớp mắt một cái đã muốn nhào đến dám hôn mình rồi?
Các cô gái trẻ bây giờ tính tình cổ quái thế à?
Đến khi lên xe, Tiêu Thắm còn cười nói; “Anh rễ, từ nay về sau anh chính là nam thần của eml”
Hôm nay Tô Hàng phát sinh hai chuyện lạt Đầu tiên, lễ kỷ niệm 40 năm của tập đoàn nhà họ Tiêu đột nhiên bị dừng.

Toàn thể khách quý đều chẳng ai nói là tại sao?
Thứ hai, có tin tức kinh tế truyền ra, một vị Lục tiên sinh thần bí sang lại tập đoàn Diệp thị cùng tập đoàn Quân Lâm.

Đối với hai chuyện này, nhà họ Tiêu nói một câu lầy lệ: Bí mật thương nghiệp.

“Nhà họ Tiêu này đang làm cái gì? Đem tập đoàn Quân Lâm cùng tập đoàn Diệp thị đẩy đi?”

“Lễ kỷ niệm rốt cuộc là bị sao? Thần thần bí bí?”
“Lục tiên sinh này là ai vậy? Có quan hệ gì với nhà họ Tiêu không?”
Ở máy chỗ sơn trang xa hoa trong Tô Hàng, tin tức lan rộng như vậy, hiển nhiên chuyện này đã đưa tới tai Tứ đại hào môn của Thương hội Tô Hàng.

Lúc Diệp Quân Lâm cùng Tiêu Thắm về đến nhà.

Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan đều ở đây.

Triệu Nhã Lan trợn mắt nhìn Diệp Quân Lâm một cái: “Anh đó, cả ngày không có chuyện làm.

Không có chuyện làm còn không giúp Tử Nhiễm đi? Còn đi tham gia lễ kỷ niệm cái gì chứ, nơi đó là nơi anh có thể đến à?”
Triệu Học Thành hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, không sai.

Quân Lâm, ba mẹ hy vọng có thể thấy con dựa vào bản lãnh chính mình, có được thiệp mời dự lễ mà không phải là vì nhờ vào mặt mũi Tiêu Thắm!”
Lý Tử Nhiễm cũng cảm thấy Diệp Quân Lâm không biết nặng nhẹ mà đi tham gia lễ kỷ niệm này.

Không nói đến ân oán với nhà họ Tiêu, Diệp Quân Lâm đi tham gia lễ kỷ niệm này cũng không có ý nghĩa gì, căn bản không xứng với thân phận.

Diệp Quân Lâm cười cười: “Ba mẹ, Tử Nhiễm, con đến nhà họ Tiêu giải quyết một số chuyện!”
Lý Văn Uyên, Triệu Học Thành mấy người nghỉ ngò hỏi: “Chuyện gì?”

“Con đi giải quyết ân oán với Tiêu Thiên Long!” Diệp Quân Lâm nói.

Lý Tử Nhiễm bị dọa sợ.

Cô sợ Diệp Quân Lâm gây chuyện, bị nhà họ Tiêu tìm đến tính số thì gay go rồi.

Lý Tử Nhiễm kể chuyện xảy ra hôm đó cho ba mẹ mình nghe.

“Cái gì? Hóa ra là Tiêu Thiên Long trù tính hết thảy! Nhưng Diệp Quân Lâm anh làm cái gì? Thiếu chút nữa đánh chết Tiêu Thiên Long? Anh không muốn sống nữa hay sao?”
“Anh không muốn sống, cũng đừng liên lụy chúng ta!”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan cả giận nói.

Lý Tử Nhiễm lo lắng hỏi: “Hôm nay anh làm gì ở chỗ nhà họ Tiêu rồi?”
Diệp Quân Lâm nói: “Ngày mai người nhà họ Tiêu sẽ tự mình dẫn Tiêu Thiên Long tới nói xin lỗi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi