CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Chí Oánh quyết định rồi, nếu phải chết thì bà sẽ chết cùng với con trai của mình.

Diệp Quân Lâm gọi mấy người Tây Phương triệu tập lại.

“Tây Phương, tôi sắp phải đi thủ đi rồi, anh đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

Anh giải quyết chuyện của mình nhưng cũng muốn giải quyết chuyện của Tây Phương nữa.

Tây Phương im lặng một hồi.

“Chuẩn bị xong rồi! Tôi đến đây, nhà họ Tần!”
Vừa nghĩ tới Trần-Chiến Thiên cùng với vị hôn phu vô tình đã phản bội anh ta, Tây Phương dường như sắp tức điên lên rồi.


Anh ta đã:phải kiềm chế nhiều năm ray rồi.

Vẫn luôn chờ đợi bản thân lớn mạnh hơn, lần này cơ hội đã đến rồi.

Lý Từ Nhiệm và những người khác tới Kinh Thành trước một bước rồi vào ở tại nhà họ Lâm.

Có một ông cụ uy nghiêm đang ngồi trong sảnh lớn.

Ông ta chỉ ngồi yên đó thôi nhưng cũng đủ làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt như bị đỉnh núi đè nặng lên vậy.

Lâm Hiếu Thiên! Chủ gia đình của thế gia đứng thứ ba ở Lạc Việt.

Trong mắt của những người bình thường dường như ông chính là sự tôn tại của thần.

“Gì cơ? Tên súc sinh đó lại trỏ về rôi sao?”

Lâm Hiếu Thiên tức giận nói.

Ông là một người liêm khiết, cương trực công chính.

Ông yêu thích phẩm chất con người của Lý Từ Nhiệm bao nhiêu thì cũng ghét bỏ hành vi vứt bỏ vợ và con gái vô liêm sỉ của Diệp Quân Lâm bấy nhiêu.

“Đúng, không sai! Cậu ta không những muốn phá hoại hôn sự mà ba đã định mà thậm chí còn muốn đưa đứa bé đi!”
Lâm Phụng Tiên nói.

Lâm Hiếu Thiên trừng mắt với anh ta: “Cái tình khí nóng nảy của con đâu rồi? Không phải con nên trực tiếp đánh gãy chân cậu ta ra luôn sao?”
Lâm Phụng Tiên cúi đầu: “Ba, vốn đĩ con muốn đánh cho cậu ta tàn phế.

Chỉ là Khánh Dư nói muốn xem xem cậu ta có thể cho Từ Nhiệm một lời giải thích như thế nào?
Khánh Dư quả thực là một người quân tử, cậu ấy còn muốn hoàn thành mong muốn của người khác nữa”
“Hù, cái thứ không biết xấu hổ này thì có thể giải thích cái gì? Cậu ta giống y hệt ba của cậu ta năm đó, vì để đạt được mục đích của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào! Bọn họ có rất nhiều lý đo đó!”
Lâm Hiếu Thiên cười lạnh nói.

“Và lại đưa ra được lời giải thích thì cũng để làm gì? Hiện giò câu ta xứng với con gái của ta sao?
Chỉ tính riêng thân phận, bối cảnh thôi thì cậu ta xứng với con bé ở điểm nào chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi