CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Nhưng anh ta cặn bản không đỡ nổi nên thân thể bị đánh bay ra ngoài.

Miệng phụt ra máu tươi, bại trận tại chỗ.

Sau khi Diệp Thần Tigã xuống đất, trong mắt anh ta tràn đầy sự hoài nghi.

Anh ta thua rồi?
“Diệp Thần thua? Sao có thể như vậy? Anh ta sao có thể thua cơ chứ?”
Đối mặt với sự thê thảm của thực tế.

Tất cả mọi người đang có mặt đều không thể nào tiếp nhận được sự thật này.

Người trẻ tuổi lợi nhất của nhà họ Diệp vậy mà lại bị đánh bại?
Thần thoại một thời của nhà họ Diệp bị đánh bại?
Thật kinh khủng!

Điều này chứng tỏ Diệp Lâm Quân cũng là một cường giả cấp thần: Mặc dừ Chí Oán và Lý Từ Nhiệm đều không am hiểu những thứ này, nhưng khi thấy Diệp Lâm Quân mạnh như vậy trong lòng bọn họ cũng rất mãn nguyện.

Họ rất tự hào về Diệp Lâm Quân.

Cả nhà họ Diệp hóa đá.

“Không được!”
“Con trai tôi tuyệt đối không thể bị đánh bại!
Con trai tôi không thể bị đánh bại!”
“Con trai tôi nhất định phải thắng! Bất luận là dùng thủ đoạn nào!”
Diệp Minh Thiên và Long Thanh Tình đưa mắt nhìn nhau, trong mắt của hai người đều lộ rõ sự kiên định.

Những năm gần đâỹ.

Đối thủ trên đường đều bị Diệp Thần nghiền nát.


Trước giờ chưa từng thất bại.

Điều này đã khiến cho anh ta trở thành niềm tự hào của nhà họ Diệp.

Nếu như anh ta bại trận.

Thì chính là khác nào khiến cho cả nhà họ Diệp mất mặt.

Các cao thủ của nhà họ Diệp đưa mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ý.

Dù có ăn gian cũng phải để Diệp Thần thắng.

Anh ta không thể thua!
Anh ta một lần cũng không thể thua!
Nhà họ Diệp là đệ nhất thế gia, trong từ điển của họ không có hai từ thất bại.

Diệp Thần cũng nhìn về phía Diệp Minh Thiên nhờ giúp đỡ: Hai bố con bọn họ đang có cùng ý tưởng giống nhau.

Không thể bại!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi