CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Nếu như không điều động hàng vạn binh lính và vũ khí hạng nặng, thìkhông thể trởthành tông sư đích thực.

Nhưng, tông sư hầu như đã không còn.

Ngay cả cấp thần còn hiếm thấy, huống gì nói đến tông sư.

Diệp Thần từng bước từng bước đi về phía Diệp Lâm Quân, khí thế khủng bố tràn ngập khắp nơi, trong lòng mọi người như có hòn đá đè nặng, căn bản không thể nào thở thổi.

“Diệp Lâm Quân tôi sẽ không thua đâu!”
Diệp Thần điên cuồng hét lên, đánh xuống một quyền thật nặng.

Một quyền này có thể hủy diệt mọi thứ.

So với chiêu thức-vừa rồi dường như đã mạnh hơn gấp trăm lần.

Diệp Thần tin chắc một quyền này có thể đánh bại Diệp Lâm Quân.


“Khưa khưal”
Khóe miệng Diệp Lâm Quân tạo ra một nét cười lạnh.

Giống như đang nghênh đón quyền này vậy.

“Rầm!”
Hai người giao đấu, giống như sao chổi va chạm vào địa cầu, sóng âm bốn phía đều giao động.

“Phụt!”
“Phụt!”
Không ít người ở xung quanh bị đánh trúng phụt cả ra máu.

Mọi người bị một lực vô hình đẩy lùi lại vài chục bước.

“Rắc rắc…”
Quảng trường nhà họ Diệp không có cách nào trụ thêm được nữa.


Khán đài sụp xuống.

Điều đáng sợ nhất là Diệp Thần bại trận.

Cả người anh ta bị đánh bay vài chục bước, hai chân lún xuống mặt đất gần hai mét.

Như vậy mà Diệp Thần vẫn thua?
Diệp Lâm Quân rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?
Tất cả mọi người đều ngẩn người trợn tròn hai mắt.

“Tôi…tôi không thể bại! Tôi không thể bại!”
Diệp Thần hét.lên.

Anh ta vẫn còn năng lượng trong cơ thể, anh ta như vậy là muốn liều mạng với Diệp Lâm Quân sao.

“Rầm “Rầm”
“Râầm Diệp Lâm Quân lại đánh liên tiếp hai quyền lên người anh ta.

Rất nhanh Diệp Thần toàn thân đều dính máu.

Cơ thể không chút sực lực ngã xuống mặt đất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi