CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC


Khi nghe thấy điều này, sắc mặt của Trần Hữu Đạo thay đổi.

Anh ta rõ ràng đã đánh bại Diệp Lâm Quân, tại sao mọi người vẫn so sánh anh ta với Diệp Lâm Quân? Tại sao vậy? Kẻ mạnh không được công nhận sao? Thế giới có bị mù không? Anh ta mạnh hơn Diệp Lâm Quân rất nhiều! Trước sự chứng kiến của hàng nghìn người, anh ta đã đánh bại Diệp Lâm Quân một cách đàng hoàng.

Chính Diệp Lâm Quân cũng thừa nhận rằng mình đã thua cuộc.

Tại sao mọi người vẫn nghĩ như vậy? Anh ta không thể nghĩ ra! Anh ta rõ ràng đã đánh bại Diệp Lâm Quân, nhưng anh ta không thể chỉnh phục được trái tim của người dân.

Đặc biệt là những thủ đoạn giết người của Diệp Lâm Quân ở nước ngoài khiến anh ta càng khó chịu hơn.

Giờ anh ta lại hy vọñg tằng Diệp Lâm Quân còn sống để anh có thể chiến đấu với anh ta một lần nữa để chứng minh rằng chiến thắng của anh ta không phải là may mắn: Anh ta mạnh hơn Diệp Lâm Quân!
Nhưng mà điều này là không thể!
Diệp Lâm Quân đã chết!
Không có cơ hội này!
Còn hiện tại, việc anh ta nên làm là phải phá hủy Trấn Thiên Điện để chinh phục trái tim của mọi người.


“Chúng tôi thỉnh cầu Chiến Thần Đạo khôi phục danh tiếng của Chiến Thần Quân và thu hồi mọi hình phạt trước đó!”
Đột nhiên, Tây Phương và Trung Phương đều quỳ xuống đất.

Ngay cả Trần Hữu.Đạỏ èũág bị sốc.

Anh ta biết rất rõ rằng đây là một đám người kiêu căng khó thuần hóa, dựa theo tính cách của họ, họ cả đời quỳ lạy trời đất, quỳ lạy Lạc Việt…
nhưng chắc chăn sẽ không bao giờ quỳ gối trước anh ta.

Hôm nay, việc tập thể quỳ gối trước anh ta cũng đủ chứng minh địa vị của Diệp Lâm Quân trong lòng họ.

Đố ky! Vô cùng đố ky!
Nhưng Trần Hữu Đạo vần tuân theo các quy tắc.

“Được rồi, sau này tôi sẽ thu hồi tất cả các hình phạt chống lại Diệp Lâm Quân và thêm anh ta vào danh sách liệt sỹ!” Trần Hữu Đạo ra lệnh.

“Cảm ơn Chiến Thần Đạo!” Đội quân Côn Luân cùng nhau hét lên.


Tây Phương bước tới à hỏi với Trần Hữu Đạo: “Chiến Thần Đạo, tôi định vận chuyển thi thể của lão đại về để tổ chức tang lễ cho anh ấy!”
“Được, các người tự mình làm đi!” Trân Hữu Đạo quay lưng bỏ đi.

Sau nửa tháng tìm kiếm, Tây Phương và những người khác đã vận chuyển hài cốt của Diệp Lâm Quân về đây.

Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh cũng đã được thông báo về vấn đề này, nhưng mà họ không được phép đến.

Một đám tang đơn giản nhưng hoành tráng đang diễn ra dưới cái lạnh của Bắc Cảnh.

Đội quân Côn Luân hộ tống Chiến thần của họ với nghi thức cao nhất.

Trên đỉnh núi, vài bóng người đứng sừng sững.

“Điện chủ, chứng kiến đám tang của chính mình là loại trải nghiệm(gì?”
Bắc Thiên Vương cười hỏi.

Bên cạnh anh ta là Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân vậy mà lại đang đứng chắp tay sau lưng, anh vẫn trông rất ung dung tự tại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi