CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC


Sắc mặt Phó Thần Minh thay đổi rõ rệt.

Làm thế nào mà có thể được? Diệp Lâm Quân bị trúng độc của Huyết Vương Điện, lại bị thương như vậy.

Nếu không chết thì cũng thôi vậy, nhưng mà làm thế nào mà anh lại có thể khôi phục cả thực lực?
Ngay cả đối với một thế lực cổ xưa như môn phiệt Bắc An thì điều này cũng không thể xảy ra.

Thật sự là hai ba nghìn năm qua cũng chưa từng nghe thấy có chuyện như vây! Làm sao ai đó trong xã hội hiện đại có thể làm được? Biết rằng những kỹ thuật y học cổ đại đều bị bọn họ làm cho lũng đoạn.

Có rất ít phương pháp y học cổ xưa được truyên lại cho đến thời hiện đại…
Diệp Lâm Quân đã làm như thế nào? Phó Thân Minh vô cùng tò mò.

Nếu ông ta thành thục phương pháp này, nhất định sẽ được môn phiệt Bắc An trọng dụng! Một khi phương pháp này xuất thế thì chắc chắn sẽ gây chấn động thế giới! Nó thực sự là như vậy! Xét cho cùng thì phương pháp tu luyện của Diệp Lâm Quân này quá mức nghịch thiên rồi! Sự không hoàn thiện đã tạo nên Chiến Thần Côn Luân! Sức ảnh hưởng của nó là không thể tưởng tượng được! “Diệp Lâm Quân, anh mau ngoan ngoãn nói cho tôi cách hồi phục thì tôi sẽ tha cho anh một mạng!”
Phó Thần Minh bắt đầu đánh chủ ý lên những công pháp nghịch thiên của Diệp Lâm Quân.


Một khi để cho những người hoặc thế lực khác biết rằng Diệp Lâm Quân có tuyệt kỹ kinh thiên động địa này thì nhất định sẽ bị mọi người tranh giành cướp đi! Thất phu vô tội, hoài bích có tội.

Đạo lý này ai cũng hiểu cải Phó Thần Minh đã dám nói ra điều này, điều đó đủ để chứng tỏ ông ta đủ tự tin vào thực lực của mình như thế nào.

Dù cho Diệp Lâm Quân đã đánh bại tứ đại cao thủ nhưng khi đối mặt với Phó Thần Minh thì anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là trả thù!
“Ông đã thông đồng với người ngoài làm cho Huyết Vương Điện xuất hiện lại để ép tôi rời đi?”
Diệp Lâm Quân hỏi.

“Đúng, thật đáng tiếc, đồ đệ của tôi được phái tới để bảo vệ vợ con của anh! Thật là đáng tiếc Phó Thần Minh tỏ vẻ tiếc nuối.

“Ông cùng Huyết Vương Điện hạ độc tôi?”
“Đúng!”
“Có phải ông đã phái người bí mật phá rối cuộc chiến đấu của tôi với Trần Hữu Đạo không?”

“Chính xác!”
“Ông là người phái người tới ám sát tôi?”
“Đúng!”
“Có phải ông đã vu oan cho tôi phản bội Lạc Việt và trục xuất tôi ra khỏi đây không?”
“Tôi làm đó!”
“358 vị ân nhân đưa tôi rời Lạc Việt chính là bị ông thông đồng với người ngoài giết chết?” Nói đến đây thì hai mắt Diệp Lâm Quân đã đỏ hoe, giọng nói khàn khàn nghẹn lại.

Trận chiến bi thảm ở Bắc Minh vẫn còn sờ sờ trước mắt.

80 người vô danh ở Tây Cảnh…
Một số gia tộc lớn ở Kinh Thành..

Diệp Trung Lâm, người luôn mạnh mẽ đã nỗ lực đến hơi thở cuối cùng!
Tứ Đại Thiên Vương chết rồi nhưng vẫn ôm đùi Thần Chết!
Chiến thần Diêm La, thân thể tan nát cũng quyết không bỏ cuộc!
Những khuôn mặt quen thuộc và xa lạ thoáng qua trong tâm trí Diệp Lâm Quân.

Giết giết giết!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi