CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC


Giọng điệu của Đoàn Kim Hạo hoàn toàn là ra lệnh.

Diệp Lâm Quân không ngẩng đầu nói: “Không đổi!”
“Ba mươi lăm triệu!”
Đoàn Kim Hạo tức giận nói.

“Không đổi!”
“Một trăm bảy mươi lăm triệu được chưa?”
Đoàn Kim Hạo cắn răng.

“Không đổi!”
Lúc này Lâm Hiểu Hàm cũng tức giận, không nhịn được nói: “Này, anh có ý gì đấy? Không thèm nhìn chúng tôi một cái? Không lịch sự gì cả!”
Các bạn học của Lâm Hiểu Hàm cũng cười khẩy nói: “Đúng thết Còn giả vờ là người có tiền?
Một cái vé máy bay cũng đã hơn ba triệu rưỡi rồi!
Tiền một bữa cơm của tôi cũng đắt hơn tiền vé may bay của anhl”
“Hơn nữa nhìn đồ anh mặc, hoàn toàn không đáng mấy tiến, sợ là giả vờ làm nhà giàu mua vé hạng nhất nhỉ?”
Bắc Thiên Vương bên cạnh lạnh lùng nói: “Rời đi ngay lập tức!”

Anh ta đã thấy Diệp Lâm Quân rất tức giận tồi.

“Đi, không đổi thì không đổi!”
Lâm Hiểu Hàm tức giận rời đi.

“Không được! Trước giờ chúng ta không ngồi khoang phổ thông!”
Ánh mắt Đoàn Kim Hạo nhìn đến mấy chỗ ngồi khác ở khoang hạng nhất.

Không có hành khách, trên chỗ ngồi lại xếp đầy đồ.

“Tiếp viên, những chỗ này không có người phải không?”
Đoàn Kim Hạo lập tức hỏi.

“Không có người, nhưng…”
Tiếp viên hàng không vừa định giải thích, Đoàn Kim Hạo đã đá một hộp tro cốt được cột trên ghế xuống.

“Được, vậy chúng tôi muốn mấy chỗ ngồi này!

Thêm tiền cũng được!”
Đoàn Kim Hạo là cậu ấm dòng họ hạng nhất ở thành phố Bắc An.

Làm việc luôn ỷ thế làm bậy, vô cùng ngang ngược.

Nhất là nữ thần Lâm Hiểu Hàm ở trước mặt, cậu ta càng muốn tỏ vẻ.

Bọn họ đang định ngồi xuống, lại thấy những đôi mắt tản ra ánh sáng lạnh đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Khiến sau lưng bọn họ phát lạnh, không nhịn được rùng mình một cái.

Diệp Lâm Quân, Bắc Thiên Vương cùng với Tây Thiên Vương lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Lượm đồ lên để lại trên chỗ ngồi, tôi tha cho cậu tuổi trẻ không biết gì!”
Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, những đồ này đều là của ngài đây!
Những chỗ ngồi này đã được anh ấy mua cả rồi!”
Tiếp viên hàng không vội vàng giải thích.

“Cái gì? Những chỗ ngồi này mua rồi là để đặt mấy cái đồ nát này? Không biết bên trong để cái gì nữa?”
Đoàn Kim Hạo lại đá thêm một cái, suýt nữa thì đá mở cái hộp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi