Lý Tử Nhiễm và Diệp Quân Lâm tuy rằng ngủ cùng giường, nhưng hai người thực sự chưa từng làm gì, thậm chí cơ thể của Diệp Quân Lâm cô cũng chưa từng nhìn qua.
Vì vậy, tối nay cô dự định xem thử, xem có thật trên cơ thể Diệp Quân Lâm có vết sẹo nào hay không.
Có điều, Tiêu Thắm không ngờ lại muốn ngủ cùng với Lý Tử Nhiễm.
Vì vậy, kế hoạch của cô cứ thế mà thát bại.
Ngày hôm sau chính là tiệc sinh nhật của bà ngoại.
Diệp Quân Lâm cùng những người khác đã bị gọi dậy từ rất sớm, bây giờ đều có mặt tại sảnh khách sạn để đợi.
Sau đó, nhà họ Triệu sắp xếp một chiếc xe để đưa họ đến trang viên nhà họ Triệu.
Lý Văn Uyên giữ khư khư món quà trong tay, mong chờ giây phút nó sẽ tỏa sáng trong bữa tiệc sinh nhật sắp tới.
Triệu Nhã Lan cũng dò hỏi Diệp Quân Lâm xem anh có chuẩn bị quà gì không, sau khi xác nhận là không thì mới có thể an tâm.
Trang viên nhà họ Triệu có quy mô tương tự nhà họ Diệp trước đây.
Căn biệt thự rất lớn và sang trọng vô cùng.
Những chiếc xe hơi sang trọng đều có thể lái trực tiếp vào bên trong.
Ba anh em nhà họ Triệu đích thân ra chào khách tại lối vào biệt thự.
Bên trong đại sảnh, ông chủ nhà họ Triệu là Triệu Kiến Quốc cùng vợ ông là bà Ngô Mộc Lan đều mặc đồ màu đỏ, gương mặt rất rạng rỡ.
Sau khi hai người rời khỏi quân ngũ năm đó, cả hai cùng nhau xây dựng cơ đồ, cuối cùng đã dựng được sự nghiệp với khối tài sản hàng chục tỷ ngày nay.
Bây giờ, con cháu đều đã thành đạt phương trưởng, hai người cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
“Bố mẹ, hai người nhìn xem ai tới đây.” Triệu Học Thành cùng vợ dẫn gia đình Lý Văn Uyên tới gặp Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan.
“Bố mẹ!” Triệu Nhã Lan gần như khóc lên vì sung sướng.
Lý Văn Uyên cũng vô cùng hào hứng, muốn lập tức chào hỏi.
Kết quả là Triệu Kiến Quốc chỉ khẽ gật đầu, còn Ngô Mộc Lan hừ lạnh một tiếng.
Họ đưa mắt nhìn hai người không mấy thân thiện, sau đó quay đầu nhìn hướng khác.
Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên liền chết lặng, cảm giác rất xáu hỗ và tủi thân.
Triệu Nhã Lan lập tức hiểu ra, mẹ bà mới chỉ đồng ý để họ tới đây, còn để có thể chấp nhận bà trở về với gia đình, chắc còn phải trải qua một đoạn đường rất dài và khó khăn nữa.
Nhưng dù sao, có thể nhìn thấy bố mẹ mình vẫn khỏe mạnh minh mẫn, Triệu Nhã Lan cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Bầu không khí lúc này liền trở nên có chút xấu hổ.
Tiêu Nhược Mai liền kịp thời giải vây: “Đúng rồi, bố mẹ, hai người không phải rất muốn gặp Tử Nhiễm hay sao?”
Tiêu Nhược Mai liền kéo Lý Tử Nhiễm tới chỗ ông bà ngoại.
“Cháu chào ông bà!” Lý Tử Nhiễm lễ phép chào.
Đây là lần đầu tiên cô được gặp ông bà ngoại của mình, cảm giác có chút lạ lùng xa cách.
Nhìn thấy Lý Tử Nhiễm, Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan liền cần trọng đánh giá.
“Chà, đứa nhỏ này rất ngoan.
Ông rất hài lòng.” Triệu Kiến Quốc nói.
“Đúng vậy! Nghe nói Triệu Nhã Lan rất có năng lực.
Công ty của con bé đã nhận được vài trăm triệu đầu tư cho dự án đang tiến hành.”
Cả hai đều rất hài lòng với Lý Tử Nhiễm, đặc biệt là Ngô Mộc Lan.
Bởi vì Ngô Mộc Lan là một người phụ nữ mạnh mẽ, bà không mang trọng mình tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Ngược lại, giữa những con cháu của mình, bà lại càng coi trọng cháu gái hơn cả.
Lúc trước, bà đã đặt rất nhiều hy vọng vào Triệu Nhã Lan, nhưng Triệu Nhã Lan lại cùng Lý Văn Uyên bỏ trốn, thực khiến trái tim bà tan nát.
Mới đó mà đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi.
Triệu Học Thành trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm: “Cậu làm sao thê? Còn không mau tới đây chào hỏi.”
Diệp Quân Lâm nghe vậy liền bước tới chỗ Triệu Kiến Quốc, mỉm cười rồi nói: “Cháu chào ông bà.
Cháu là chồng của Tử Nhiễm, tên là Diệp Quân Lâm.”
Triệu Kiến Quốc đưa mắt nhìn Diệp Quân Lâm vài lần, không hiểu sao lại có cảm giác từ anh phát ra một loại khí chát bí ẩn, không thể nhìn thấu được bên trong.
Nếu không phải Diệp Quân Lâm đang cố gắng che giấu một điều gì đó, thì có lẽ anh ta chính là một kẻ lười biếng vô tích sự.
Ngô Mộc Lan nói: “Tôi đã nghe nói về cậu, từng là một con ngựa đen trong giới kinh doanh Tô Hàng mấy năm trước.
Có điều, thật đáng tiếc khi phải ngồi tù trong sáu năm.
Cậu vừa mới ra tù, phải không?”
Tuy vẻ mặt Ngô Mộc Lan dường như thờ ơ, nhưng trên thực tế, bà đã biết mọi thứ về gia đình Lý Văn Uyên.
“Dạ vâng thưa bà.
Cháu vừa mới ra tù.” Diệp Quân Lâm thành thật trả lời.
“Vậy sau này cậu định thế nào?” Ngô Mộc Lan hỏi.
“Công việc của Tử Nhiễm đang vô cùng thuận lợi, vì vậy cháu có thể giúp đỡ cô ấy.
Trở thành người phụ tá cho vợ cũng rất tốt.”
Ngay khi Diệp Quân Lâm nói điều này, không khí trong phòng liền trở nên đặc lại..