CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Lúc này, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đều không khỏi thở dài.

Tại sao số phận lại đối xử bắt công với họ như thế?
Tại sao họ lại liên tiếp gặp phải những chuyện đáng xấu hỗ như vậy?
Những món quà giống hệt nhau, hơn nữa món quà rẻ mạt của họ lại còn ở ngay sau.

Ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng trở nên đò đẫn, dường như không thể tiếp tục ở đây thêm một giây nào nữa.

Triệu Tú Mỹ và Khi Triệu bất lực nhìn gia đình Lý Văn Uyên.

Ngay cả bọn họ cũng không thể ngờ về sự trùng hợp ngẫu nhiên này.

“Như vậy là có ý gì? Không phải là đang có tình sao chép quà tặng hay sao?”
“Chuẩn bị những món quà không hề khác biệt, chỉ có sai khác về giá, là muốn lừa gạt người khác phải không?”
“Việc này chẳng phải là đang coi thường lão phu nhân à? Thực sự khiến bà ấy cảm thấy mắt mặt.”
“Đang cố ý lấy ra làm trò đùa phải không?”
Đám đông vô cùng phẫn nộ.

Lão phu nhân khit mũi tức giận khi nhìn thấy món quà này của gia đình Triệu Nhã Lan.


“Nếu không muốn chuẩn bị quà thì có thể đừng chuẩn bị nữa.

Vì sao lại làm những việc đáng xấu hỗ như vậy.” Triệu Kiến Quốc cũng thở dài.

Rõ ràng, Triệu Nhã Lan đã làm bẽ mặt họ.

Triệu Nhã Lan bây giờ cũng muốn chết đi cho đỡ xấu hỗ.

Trong chính gia đình ruột thịt của mình, bà vô cùng xấu hồ, không còn chút mặt mũi hay phẩm giá nào.

Kể từ ngày hôm nay, điều duy nhất mà bố mẹ có thể nhớ về bà chính là nỗi xấu hỗ này.

Nếu sớm biết xảy ra những chuyện này, bà nhất định sẽ không tới đây.

Tắt cả đều là lỗi của Diệp Quân Lâm.

Nếu Diệp Quân Lâm không nói một cách khoa trương như vậy, liệu bà có trở nên nhục nhã đến mức này không.

Nếu Diệp Quân Lâm thực sự đáng giá tiền tỷ, thì họ cũng không cần chuẩn bị quà nữa.

Chỉ cần cậu ta xuất hiện ở đây cũng đã đủ làm cho lão phu nhân vui rồi.

Gia đình nhà Trương Văn Thao đứng ngay phía sau.

Trương Quốc Long và Trương Phó Khiêm chỉ tùy tiện tặng một số món quà tượng trưng.

Tuy nhiên, do thân phận của họ, có thể coi đây chính là món quà lớn nhất.

Ngô Mộc Lan nhìn thấy họ liền vô cùng vui vẻ.

“Bà nội, cháu rễ Trương Văn Thao tặng một đôi Nam Hải dạ minh châu, trị giá hàng chục triệu.

Là do cháu đích thân đi hết mười thành phố lớn tại nước ngoài mới có thể tham gia đấu giá dành được nó.”
Trương Văn Thao vừa đem tới một cặp dạ minh châu, tất cả mọi người có mặt đều trở nên sôi sục.


So với món quà trị giá vài trăm nghìn của nhà Lý Văn Uyên lúc trước, đây hoàn toàn là một sự tương phản, đối lập quá rõ ràng.

Lão phu nhân đích thân đến gần, cầm lên hai viên dạ minh châu.

Bà nhìn về phía gia đình Lý Văn Uyên: “Anh chị thấy chưa.

Đây mới gọi là một món quà đích thực.

Cho dù Văn Thao có chuẩn bị một món quà không mấy giá trị đi chăng nữa tôi cũng vui mừng, vì nó được chuẩn bị bằng cả tắm lòng.”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan trốn trong góc, thậm chí không thể ngắng đầu lên.

Họ chỉ hy vọng bữa tiệc sớm kết thúc, để họ có thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Diệp Quân Lâm đột nhiên nói với Lý Tử Nhiễm: “Anh đi ra ngoài một lát.”
Lý Tử Nhiễm còn chưa kịp hỏi thêm, Diệp Quân Lâm đã biến mắt.

Trong hội trường, những món quà tiếp tục được đưa lên.

Giá trị của những món quà ngày càng tăng cao.

Cuối cùng, Triệu Học Thành dâng lên một món đồ trị giá ba tỷ, thực khiến tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Triệu Viễn và những người khác cũng lần lượt mang quà lên tặng bà nội.


So với những món quà trị giá hàng chục triệu, Triệu Viễn đem tặng một thanh kiếm đặc biệt hiếm có.

“Bà nội, cháu biết bà thích thứ này, nên đã cố ý tìm nó.” Triệu Viễn nói.

“Có tâm lắm, bà rất thích.”
Ngô Mộc Lan từng là một nhân vật rất tàn nhẫn trên chiến trường, và bà thực sự rất thích thanh kiếm này.

Sau cùng, các cháu dâu cháu rễ nhà họ Triệu đều mang quà tặng đến, khiến lão phu nhân vô cùng vui sướng, luôn miệng mỉm cười.

Lúc này, Trương Văn Thao đột nhiên cười nói: “Để tôi thay cho những người cháu rẻ của nhà họ Triệu nói vài lời.

Ở đây, tất cả cháu rễ đều đã tặng quà cho bà rồi.

Vậy còn con rễ của cô Nhã Lan thì sao? Diệp Quân Lâm vẫn chưa mang quà tới phải không?”
“Đúng vậy, Diệp Quân Lâm còn chưa dâng quà cho bà.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn của gia đình Lý Văn Uyên, một lần nữa dồn sự chú ý vào họ.

“Mà, Diệp Quân Lâm đâu rồi? Không phải đã trốn đi rồi đấy chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi