CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Nghe Diệp Quân Lâm nói như vậy, Vương Thiên Phàm thoáng ngắn người.

Nhưng rất nhanh cậu ta đã kịp phản ứng lại, lập tức buông lời chế nhạo.

“Diệp Quân Lâm, anh đang kể chuyện cười đó hả? Sếp hướng dẫn trực tiếp của tôi tên Tiếu Nhất Long, trưởng phòng marketing.

Còn lãnh đạo cao nhất chính là Lục Nam Hiên, người vừa mua lại tập đoàn Quân Lâm! Giữa anh và những người đó thì có quan hệ lông gà vỏ tỏi gì được cơ chứ?”
Diệp Quân Lâm không nói lời nào, chỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn đối phương.

Biểu cảm trên mặt Vương Nhất Phàm thoáng thay đổi, nụ cười tràn ngập ác ý chế giễu.

“Diệp Quân Lâm, anh đừng nói với tôi anh chính là vị lãnh đạo Lục Nam Hiên thần bí kia đấy nhé?”
“Bót nghĩ ngợi viễn vông đi, tập đoàn Quân Lâm hiện tại không còn liên quan gì tới anh nữa đâu! Hơn nữa sớm hay muộn thì tên tập đoàn cũng sẽ bị thay đổi, tới lúc đó liền không còn chút quan hệ, dính líu nào nữa rồi!”
“Có quan hệ hay không, đến thời điểm thích hợp cũng sẽ biết thôi.”
Diệp Quân Lâm từ chối cho ý kiến, chỉ mỉm cười, sau đó nhấp một ngụm rượu.

Vương Thiên Phàm không muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa với Diệp Quân Lâm nữa, bèn quay sang Trần Tĩnh Huyên.


“Chị Trần, sao chị có thể qua lại với người như thế này được?”
“Chị không biết sao? Anh ta đã ngồi tù sáu năm vì tội cưỡng gian và hiện đang nằm trong danh sách đen của ngành, nhất định là một tên chẳng làm được gì ra hồn.

Chưa kể, bản thân đã là người có vợ, bây giờ lại quấn quýt với chị như thế này, nhìn vào liền biết anh ta đang có ý đồ xấu rồi.

Mục đích của anh ta không đơn giản, chị đừng để mình bị lừa! Rơi vào tay loại rác rưởi cặn bã, sau này chị có hối hận cũng không kịp đâu!”
Gương mặt Vương Thiên Phàm ngập tràn vẻ lo lắng.

Quản lý Ngô bên cạnh nghe vậy bèn đón ý nói hùa.

“Đúng vậy.

Cô Trần vừa xinh đẹp vừa có sự nghiệp thành công như thế này, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt để kết hôn.

Nếu không, cô sẽ bị mấy tên cặn bã quấy rối, đeo bám suốt đấy! Ví dụ bên cạnh tôi hiện tại đang có Vương Thiên Phàm đây.

Cậu ấy là người tuổi trẻ tài cao, quả thật vô cùng phù hợp với cô Trần.”
Trần Tĩnh Huyên sắc mặt lạnh lùng cắt ngang.

*Xin lỗi, nhưng mà tôi nghĩ chưa tới lượt ông phải lo lắng cho chuyện của tôi đâu! Hơn nữa, tôi cảm thấy Diệp Quân Lâm cũng không tệ chút nào.

Bữa tối ngày hôm nay, chính là do anh ấy mời tôi đi ăn!”
Vương Thiên Phàm đột nhiên bật cười.

“Chị Trần, chị có nhầm không vậy? Diệp Quân Lâm mời chị ăn tối? Món ăn trên bàn của chị là món ăn đặc trưng tại nhà hàng này, ít nhất phải hơn hai mươi nghìn tệ.

Anh ta lấy cái gì để trả chứ?”
“Cậu không cần phải để ý xem Quân Lâm trả bằng cái gì!”
Trần Tĩnh Huyên tức giận gần giọng.

Thấy vậy, Vương Thiên Phàm cùng quản lý Ngô chỉ có thể tức tối rời đi.


Sau đó, thấy Diệp Quân Lâm và Trần Tĩnh Huyên đứng lên, Vương Thiên Phàm lập tức vội vàng bám theo sau.

“Cái gì? Tên chó chết này tới xe cũng không có? Còn ngồi ké xe của Tĩnh Huyên?”
Vương Thiên Phàm tức giận mắng mỏ.

Quản lý Ngô lên tiếng.

“Vương Thiên Phàm, anh nói chú nghe, chú vậy mà ngay cả một tên tù nhân được cải tạo ra tù cũng không bằng là sao!”
Vương Thiên Phàm hung hăng giơ nắm đấm, đấm mạnh vào tường.

“Tên này quá mức thủ đoạn! Tôi nhất định phải tìm cách trị hắn mới được!”
“Đúng vậy, có rồi…”
Mắt Vương Thiên Phàm đột nhiên sáng lên.

Hai ngày kế tiếp.

Tập đoàn Quần Lâm đang chuẩn bị cho nghỉ thức đổi tên, động tĩnh cùng thông tin được truyền ra bên ngoài ngày càng lớn.

Dẫu sao nhiều năm như vậy trôi qua, đây chính là lần đầu tiên có người dám tạo nên uy hiếp với phòng thương mại Tô Hàng.

Một ngày trước buổi lễ, Diệp Quân Lâm nhận được cuộc gọi từ dãy số xa lạ.


Khi nghe thấy giọng đối phương, anh mới nhận ra đó là Vương Thiên Phàm.

“Tổng giám đốc, khỏe chứ?”
Điều khiến Diệp Quân Lâm cảm thấy ngạc nhiên chính là giọng điệu Vương Thiên Phàm so với ngày hôm trước gặp mặt vô cùng lịch thiệp.

“Tổng giám đốc à, tôi báo cho anh nghe tin tốt.

Sau khi tên của tập đoàn Quân Lâm đổi vào ngày mai, lương và phúc lợi của tất cả nhân viên sẽ tăng từ hai mươi đến bốn mươi phần trăm.

Nhân viên cũ của anh sẽ được tăng ba mươi phần trăm.”
“Vậy nên chúng tôi quyết định tổ chức buổi lễ tri ân để cảm ơn đến những vị lãnh đạo cũ! Anh đừng từ chối nhé! Bởi nhân vật chính của buổi tiệc tối nay chính là anh đấy! Chúng tôi, những người cũ, rất muốn được gặp anh!”
Diệp Quân Lâm dường như nghĩ tới chuyện gì đó, khóe môi khế cong lên.

“Được, tôi đương nhiên sẽ đến.”
Rất nhanh, anh lập tức đồng ý.

“Nếu như vậy, tôi rất chờ mong anh xuất hiện đó!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi